"Không cần loạn uống thuốc." Tô Cẩm Văn chê nàng ngạc nhiên: "Một điểm nhỏ cảm mạo, uống nhiều nước là được, không cần đến uống thuốc." "Cũng là, Mật Mật, ngươi uống nhiều nước." "Được." Tô Nhạn đè ép núi trúc, lột một, bỏ vào trong miệng. Rất ngọt. Thật khó ăn. Nàng cau mày phun ra, dùng khăn giấy bao trùm, ném vào thùng rác.
Kết thúc truyện mặt nạ thủy tinh. 12/11/2021. bao hàm bộ manga vô cùng hay, nổi đình nổi đám nhưng mãi cơ mà không chịu đựng kết thúc. Độc mang thì vẫn cứ trưởng thành, lập gia đình, có fan còn sinh cả nhỏ rồi nhưng vẫn tiếp tục canh cánh lưỡng lự chừng nào hầu hết
Truyện mặt nạ thủy tinh. Admin 14/02/2022 101. có những bộ manga siêu haу, nổi đình nổi đám cơ mà mãi mà không ᴄhịu kết thúᴄ. ᴠai "ѕứ giả hoà bình" đến tương đối nhiều quốᴄ gia ᴠà sở hữu theo ᴄhiến tranh ᴠì nhan ѕắᴄ ᴄủa mình. Thậm ᴄhí, ᴄó những
Nội dung truyện Mật Ngọt Hôn Nhân. Một mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi trẻ nên duyên vợ chồng. Phó Hoành Dật gặp được Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên là lúc anh ta vô tình có mặt trong nhà hàng trong khi Thanh Lan cùng người bạn đi xem mắt.
Mật ngọt ướt át. Đánh giá: 8.9 / 10 từ 6 lượt. Tác giả: Ngọ Dạ Quả Quả. Thể loại: Ngôn tình, Sắc, Ngôn tình h. Nguồn: DĐLQĐ. Trạng thái: Đang cập nhật. Một câu chuyện hoàn toàn những màn thịt dành cho các sắc nữ, nữ chính có những quan hệ tình cảm với rất nhiều
Truyện ngắn: vì chưng tinh tú (Sakura và Syaoran) thuong tuyet#syaoran#akasoeiji#nomin#cho em mang đến em chap 2#Chuông gió vkook#edit hien dẻo hoan trong sinh my nhan ngớ ngẩn chuong 36#dreamtale#allmon doan 3 vmon#staranis#đambanghoi#pregnant#kookrose nhung dieu ngot ngao i#writtenfic#anhaikatsu#cao h thô tục#thong
g3NP. Lần đầu tiên gặp mặt, Phó Hoành Dật vô tình có mặt trong nhà hàng cô cùng người bạn đi xem mắt. Nhận lời đi cùng cho cô bạn đỡ bất an, Thẩm Thanh Lan lại bị đối tượng xem mắt gây phiền phức. Anh đột nhiên xuất hiện nói “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy!” và giải cứu cho cô. Lần thứ hai gặp mặt, là ông nội anh rắp tâm tìm trăm phương ngàn kế cho thằng cháu trai gặp được cô cháu dâu tương lai để vun đắp tình cảm một chút. Hai người gặp lại thoáng xao động nhưng vẫn tỏ vẻ không quen biết nhau. Phó lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi bất mãn với sự lạnh nhạt giữa hai người. Lần thứ ba gặp mặt, là anh chủ động gọi điện mời cô đi ăn dưới sự thúc ép của ông nội. Hai người vẫn gượng gạo khi gặp nhau. Anh nói hay lưu số để khi có việc gì thì có thể gọi điện cho anh, dù sao cô cũng coi như là em gái anh. Lần thứ tư gặp mặt, người chị nuôi giả vờ bị ngã rồi đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, cô nhận một cái tát oan của mẹ. Đến mẹ cô cũng không tin cô. Vậy mà anh lại nói tin cô. Lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của Thanh Lan vì một người đàn ông mà gợn sóng. Đúng lúc này Thẩm gia xảy ra chuyện. Bà nội của cô sắp mất, điều duy nhất khiến bà không an lòng đó là chưa tìm được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu gái mình. Phó Hoành Dật gọi điện đến, cô đột ngột hỏi anh “Anh có đồng ý lấy tôi không?” Phó Hoành Dật lên tiếng, “Vừa rồi em nói nghiêm túc à? Nghĩ kỹ chưa?” “Nghĩ kỹ rồi.” Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.
Thể loại Ngôn tình, Hiện đạiMột mối tình được bắt đầu từ chữ duyên, cũng có thêm sự góp phần vun vén của cả hai gia đình giúp đôi trẻ nên duyên vợ chồng. Phó Hoành Dật gặp được Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên là lúc anh ta vô tình có mặt trong nhà hàng trong khi Thanh Lan cùng người bạn đi xem mắt. Cô chỉ là nhận lời đi cùng bạn cho cô ấy an tâm, vậy mà Thẩm Thanh Lan lại bị đối tượng xem mắt gây phiền phức. Đột nhiên Phó Hoành Dật xuất hiện giải cứu cô với câu nói hùng hồn nói “Anh đang làm phiền vị hôn thê của tôi đấy!”.Rồi đến lần thứ hai gặp mặt, là ông nội anh rắp tâm tìm trăm phương ngàn kế cho thằng cháu trai gặp được cô cháu dâu tương lai để vun đắp tình cảm một chút. Hai người gặp lại thoáng xao động nhưng vẫn tỏ vẻ không quen biết nhau. Phó lão gia chỉ còn biết ngậm ngùi bất mãn với sự lạnh nhạt giữa hai thứ ba gặp mặt, là anh chủ động gọi điện mời cô đi ăn dưới sự thúc ép của ông nội. Hai người vẫn gượng gạo khi gặp nhau. Anh nói hay lưu số để khi có việc gì thì có thể gọi điện cho anh, dù sao cô cũng coi như là em gái thứ tư gặp mặt, người chị nuôi giả vờ bị ngã rồi đổ tội cho Thẩm Thanh Lan, cô nhận một cái tát oan của mẹ. Đến mẹ cô cũng không tin cô. Vậy mà anh lại nói tin cô. Lần đầu tiên trái tim vốn bình lặng của Thanh Lan vì một người đàn ông mà gợn lúc này Thẩm gia xảy ra chuyện. Bà nội của cô sắp mất, điều duy nhất khiến bà không an lòng đó là chưa tìm được một người đàn ông có thể thương yêu che chở cho cháu gái mình. Phó Hoành Dật gọi điện đến, cô đột ngột hỏi anh “Anh có đồng ý lấy tôi không?”Phó Hoành Dật lên tiếng, "Vừa rồi em nói nghiêm túc à? Nghĩ kỹ chưa?""Nghĩ kỹ rồi."Ngày hôm sau, họ gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.
Cửa phòng sinh được mở, ý tá ôm đứa trẻ ra Quân Dục đi tới “Em gái tôi sao rồi?”“Sản phụ mất quá nhiều máu, hiện tại đã hôn mê, đang được cấp trạng của đứa bé cũng không tốt lắm, phải đưa vào lồng giữ ấm.”Sở Vân Dung vừa xốc được chút sức lực, nghe thấy lời này, cả người liền mềm nhũn ngã xuống Quân Dục không có thời gian để ý tới mẹ mình, anh đi theo bác sĩ để xem tình hình đứa những bác sĩ này đều đáng tin cậy nhưng đề phòng là không phòng sinh, Phó Hoành Dật nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan không đôi mắt cô nhắm nghiền, anh đau lòng đến hít thở cũng khó khăn “Thanh Lan!”Anh gọi tên cô, nhưng không được đáp lại.“Bác sĩ, không cầm được máu.”Y tá hộ sinh lo sĩ nghiêm mặt nhìn những con số không ngừng tụt xuống trên thiết bị, trầm giọng nói “Chuẩn bị cấp cứu.”“Anh Phó, mời anh tránh qua một bên, đừng cản trở việc cấp cứu.”Bác sĩ nói rất không khách Hoành Dật bị đẩy sang một bên, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn Thẩm Thanh tại là giọng của bác sĩ và y tá, nhưng anh đã không nghe thấy gì Thanh Lan, em không thể có chuyện gì em làm sao thì anh cũng không sống túi máu được truyền bổ sung vào cơ thể Thẩm Thanh Lan, nhưng sắc mặt cô càng lúc càng nhợt ba mươi hai năm cuộc đời, Phó Hoành Dật chưa bao giờ trải qua nỗi sợ hãi như cả khi bản thân bị thương nặng suýt mất mạng, anh cũng chưa từng sợ hại như bây tay buông thõng hai bên hông khẽ run trên trời có thần linh, thì ngay lúc này anh nhất định thành kính cầu Thẩm Khiếm tới bệnh viện thì nhìn thấy vợ mình đang đờ đẫn dựa vào người ôn Hề Dao, vẻ mặt hai ông cụ đang vô cùng lo lắng, Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật không ở Hiếu Huyên ngồi một bên lặng lẽ Khiêm chỉ có thể hỏi Hàn anh cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết Thẩm Thanh Lan khó sinh, mất rất nhiều đứa trẻ đã được sinh ra, nhưng người mẹ vẫn còn đang cấp cứu.“Ai là người nhà của Thẩm Thanh Lan?”Cửa phòng sinh lần nữa được mở, y tá từ bên trong đi ra, gọi to.“Cô y tá, tôi là bố con gái tôi sao rồi?”Thẩm Khiêm tiến lên Thanh Lan mất quá nhiều máu, cần tiếp tục truyền máu O trong ngân hàng máu không người, ai mang nhóm máu O?”Y tá hỏi.“Tôi, tôi.”Thẩm Khiếm đáp.“Vậy bác mau theo tôi vào!”Y tá nói xong, Sở Vân Dung liên hoàn hồn “Y tá, tôi cũng là nhóm máu O, máu của tôi cũng được.”Bà và Thẩm Khiêm đều là nhóm máu.“Vậy hai bác mau vào đi!”Y tá Thanh Lan tạm thời không cầm được máu, mà máu trong kho máu của bệnh viện đã không đủ nhóm máu của Hoành Dật lại không phù vào phòng sinh liền ngửi thấy mùi máu tanh Vân Dung nhìn thấy Thẩm Thanh Lan nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, ngực cũng phập phồng rất khẽ, như thể đã rời xa thế gian mắt bà lập tức tuôn rơi, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể bụm miệng đứng đó lặng lẽ chảy nước mắt.“Hai bác, ai trước đây?”Y tá hỏi.“Để tôi trước!”Thẩm Khiêm trả nằm xuống chiếc giường bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn máu của mình từ từ truyền vào trong cơ thể con gái, ánh mắt đầy thương yêu “Bác sĩ, không cần lo về tôi, cứ cứu con gái tôi đã!”Ôn Hề Dao đã đi gọi Thẩm Quân Dục trở lại vì sợ rằng lượng máu vẫn không bố mẹ mình đã vào trong, Thẩm Quân Dục muốn đi vào, nhưng Ôn Hề Dao đã kéo anh lại “Anh cứ đợi trước đã, lát nữa y tá sẽ ra gọi!”Lần chờ đợi này chính là mấy tiếng đồng tới khi trời hửng sáng, cửa phòng mới lại Thanh Lan được đẩy ra ngoài, Phó Hoành Dật theo sát bên bước ra với vẻ mặt mệt khi bác sĩ ôm đứa bé ra, anh liền vào tham gia cấp cuối cùng được đẩy ra là sở Vân này để cứu Thẩm Thanh Lan, bà đã rút không ít máu, vượt xa giới hạn chịu đựng của cơ thể, giờ không còn sức để đứng Khiêm cũng thế, chẳng qua thân thể ông khỏe hơn Sở Vân Dung, nên không lộ rõ mà Quân Dục đỡ Thẩm Khiêm ngồi Thanh Lan được đưa vào phòng Hoành Dật đứng ngoài, lặng lẽ nhìn đã ở đây rất lâu, dưới chân truyền tới cơn đau đớn âm ỉ, nhắc nhở anh rằng nó đã không thể chịu nổi Phó Hoành Dật cứ như không cảm nhận cùng, Eden không thể tiếp tục làm ngơ được nữa, kéo anh ngồi xuống ghế “Chân anh vừa mới đỡ hơn, nếu anh muốn tra tấn nó thì Thanh Lan tỉnh lại sẽ tự trách mình đấy.”Phó Hoành Dật tê dại, ánh mắt vẫn nhìn về phía Thẩm Thanh nói tiếp “Hiện giờ tình hình của Thẩm Thanh Lan đã ổn định, đưa vào phòng ICU, chẳng qua là lo xảy ra tình huống bất ngờ cô ấy tỉnh thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường lần này cơ thể cô ấy tổn thương nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi trong thời gian dài.”Nói tới đây, sắc mặt Eden trở nên nặng nề “Phó Hoành Dật, lần này Thanh Lan bị mất nhiều máu không phải ngoài ý muốn, là mà do kẻ động tay động chân.”Một câu này đã kéo tâm tư của Phó Hoành Dật trở lại trong chớp nhìn Eden chằm chằm, ánh mắt như ngọn núi tuyết phủ vạn năm, lạnh lẽo và chết chóc “Ai làm?”“Tạm thời chưa biết là tôi đã kiểm tra và phát hiện một chất trong máu của Thanh cô ấy sinh đã dùng thứ thuốc lưu thông máu này.”Trong quá trình sinh con, sản phụ đều sẽ chảy máu, một khi dùng thuốc lưu thông máu thì rất có khả năng sẽ dẫn đến băng rõ ràng là có kẻ muốn lấy mạng của Thẩm Thanh mắt Phó Hoành Dật trở nên khát máu, âm u tàn nhẫn, trông rất đáng sợ.“Choang.”Có thứ gì đó rơi xuống sàn kéo những suy nghĩ của Phó Hoành Dật và Eden quay người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Ôn Hề Dao sắc mặt tái mét đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi, hộp giữ nhiệt lăn trên đất.“Lời hai người vừa nói là thật ư? Có người muốn hại Thanh Lan?”Ôn Hề Dao khó nhọc mới thốt ra được một Hoành Dật không đáp lời, tiếp tục đứng nhìn Thẩm Thanh đi tới, nhặt đồ lên “Tạm thời chị đừng nói chuyện này cho ai cần xác nhận thêm.”Ôn Hề Dao gật đầu, không cầm lấy hộp giữ nhiệt “Đây là cơm của cậu và Phó Hoành người ăn chút để bổ sung sức sẽ qua nói với bố mẹ Thanh Lan.”Đợi ôn Hề Dao đi, Phó Hoành Dật mới nhìn sang Eden “Có thể điều tra ra là ai làm không?”Eden lắc đầu “Tạm thời không n Hi đã điều tra, muộn nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”“Tôi muốn vào với cô ấy.”Phó Hoành Dật nghĩ một chốc rồi đồng ý với yêu cầu của trạng hiện giờ của Thẩm Thanh Lan, nếu có Phó Hoành Dật ở bên, cũng sẽ có lợi cho sự hồi phục của cô.”Phó Hoành Dệt mặc quần áo vô trùng, ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, nắm lấy tay cô rất lạnh, hệt như không còn nhiệt Hoành Dật bao trọn tay cô trong lòng bàn tay, cố gắng dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cô.“Thanh Lan, hôm nay em dọa anh sợ chết khiếp đấy, em biết không? Lúc ấy anh chỉ nghĩ, nếu em rời đi thì, có lẽ anh sẽ đi cùng em nghe thấy cầu này, đừng cười anh nhé, anh thật sự nghĩ vậy khi gặp em, anh chưa từng nghĩ sẽ có một người khiến anh còn yêu quý hơn cả sinh mạng của mình...”Phó Hoành Dật dịu dàng Hoành Dật nói rất lão gia vốn tới xem tình hình của Thẩm Thanh Lan, thấy cảnh này, ông liền lặng lẽ quay về.“Lan Lan sao rồi?”Thấy bạn già trở lại, Thẩm lão gia vội hỏi.“Hoành Dật ở trong đấy với con bé, tôi không vào.”Phó lão gia ra, vừa rồi ông muốn bảo Phó Hoành Dật đi xem đứa khi đứa bé chào đời, mỗi người trong bọn họ đều đi thăm rồi, còn có mình Phó Hoành Dật là này Sở Vân Dung xem như tổn thương khí lực, nằm lại trong muốn đi thăm Thẩm Thanh Lan nhưng bị Thẩm Khiêm ngăn lại “Bà nghỉ ngơi cho tốt thì lúc Thanh Lan tỉnh, bà mới chăm sóc con bé được.”Sở Vân Dung nắm lấy tay Thẩm Khiêm “Thanh Lan không sao chứ?”“Không sao đâu, mấy hôm nữa là sẽ tỉnh lại lần này cơ thể con bé suy yếu nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật này bà sẽ bận rộn đấy, cho nên giờ bà càng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”Nghe vậy, Sở Vân Dung luôn miệng đáp “Được, được, được, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc mình thật nếu Thanh Lan tỉnh, ông nhất định phải cho tôi biết đấy.”“ bà nằm xuống nghỉ không ngủ được bà cũng nhắm mắt thư giãn đi.”“Đứa nhỏ thì sao?”Cuối cùng Sở Vân Dung nghĩ tới đứa bé, bà nhớ rõ lúc đứa trẻ được bể ra, toàn thân tím tái, sau khi khóc váng một tiếng thì không thấy có động tĩnh gì nữa.“Đứa bé vẫn trong lồng ấp, nhưng không có vấn đề gì hôm nữa là có thể ra ngoài đừng lo, cho dù là Thanh Lan hay đứa nhỏ đều ổn cả mà.”Thẩm Khiêm an ủi này con gái sinh con, có thể nói vô cùng nguy hiểm, không có chút niềm vui khi đón chào sinh mệnh mới ra đời.“Đứa trẻ thật sự ổn chứ? Ông không được lừa tôi đâu đấy.”Sở Vân Dung vẫn chưa yên Khiêm cười hiền hòa “Tôi còn có thể lừa bà bé thật sự rất bà không yên tâm thì tôi dìu bà qua đó xem.”“Được.”Sở Vân Dung đáp Khiêm hết cách, đành dìu Vợ đi qua thăm chỉ vào một cái lồng ấp và nói “Đó chính là con của Thanh Lan.”Sở Vân Dung chăm chú nhìn đứa trẻ trong lồng bé nhắm mắt, để tay bên cái miệng nhỏ, ngủ ngon chốc, trái tim Sở Vân Dung liền mềm nhũn “Thật đáng yêu!”“Giờ bà có thể yên tâm về nghỉ ngơi chưa?”“Bao lâu nữa đứa bé mới có thể ra khỏi lồng ấp?”Sở Vân Dung hỏi.“Bác sĩ bảo nhiều nhất là ba ngày.”Nghe thể, bấy giờ Sở Vân Dung mới yên lòng, theo Thẩm Khiêm về phòng bệnh, nằm xuống nghỉ Khiêm cũng ngồi bên cạnh nghỉ ra cơ thể của ông thực sự cũng không khỏe hơn là tiên, Ôn Hề Dao xuống tầng để tiêu hóa tin tức vừa biết tâm trạng ổn định, cô mới lên tầng xem Thẩm Khiêm và Sở Vân Quân Dục vừa đưa hai ông cụ cụ đều đã chín mươi tuổi, đi qua đi lại đã nhiều ngày như vậy, đám con cháu lo thân thể hai cụ không chịu nổi.“Bố, mẹ.”Ôn Hề Dao nở nụ cười, không hề nhìn thấy sự kinh hãi vừa rồi.*** Lúc Annie tỉnh lại mới phát hiện mình đã ở một nơi xa quanh tối tăm vắng vẻ, không có một thứ ta bị trói chặt, ném xuống đất tích bụi dày, chẳng biết nơi này đã bao lâu không có người ta muốn hét gọi người, nhưng miệng đã bị dán băng dính, tay chân lại bị trói đầu cô ta bất giác nghĩ tới những vụ việc con cái nhà có tiền bị bắt cóc, cảnh tượng con tin bị giết, phút chốc nỗi hoảng loạn trong lòng lan rộng.“Ưm, ưm, ưm.”Cô ta cố gắng vặn vẹo cơ thể, nhưng tay chân bị trói rất chặt, không thể giãy n Hi và Sicily đứng ở ngoài người nhìn cảnh tượng bên trong qua khung cửa sổ với vẻ thờ ơ.“Em cho rằng chuyện của An là cô ta làm?”Sicily n Hi lắc đầu, “Em không lúc cô ta xuất hiện trong bệnh viện cứ lén la lén lút, tóm lại là không phải hạng tốt đẹp phải nước Z có câu “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”sao, đại khái chính là ý lại, có phải cô ta làm chuyện này không thì đi hỏi là biết thôi.”Giọng Kim n Hi rất không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần xác định chuyện này có liên quan tới Annie thì kết cục của cô ta sẽ trở nên rất thú vị.“Đi trước đã, còn phải điều tra rõ chân tướng vụ ả này không chạy trốn nổi đâu.”Kim n Hi sầm mặt đã là lần thứ hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay dưới mí mắt của với lần trước, lần này càng khiến Kim n Hi tức giận vạn lần đừng để cô biết kẻ giở trò quỷ sau lưng là ai, kẻo không chết thì cô không dừng tay lại nhìn Annie, rồi cùng Kim n Hi rời khỏi nơi là một nhà máy bỏ hoang đã lâu ở ngoại ô, bình thường căn bản chẳng có ai lui khi trở về, Kim n Hi lấy hết tất cả camera giám sát của bệnh viện ra để kiểm tra, kể cả một tuần và Sicily cùng xem với Kim n người mất ba ngày mới xem hết một lượt từ đầu đến cuối những video đó, không bỏ qua bất cứ góc nào, cuối cùng mới phát hiện ra điều bất n Hi nhìn hình ảnh trên màn hình, nụ cười trên môi lạnh đứng dậy bỏ đi, Sicily vội đuổi bệnh viện, Eden ra khỏi khoa hóa nghiệm, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt như đi tìm thẳng Phó Hoành Dật, đưa kết quả cho anh “Trong máu của An còn sót lại hai loại loại khiến toàn thân người ta mất hết sức lực, một loại là thuốc lưu thông là loại nào cũng đủ lấy mạng cô ấy.”Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm tờ giấy trên hóa nghiệm bị anh bóp chặt “Biết là ai làm chưa?”“Nhóm Kim n Hi đã xem hết các video giám sát của bệnh viện, tìm được mấy người khả nghi.”Ngay lập tức, Phó Hoành Dật đứng dậy, lại khom người, dịu dàng nói vào tại Thẩm Thanh Lan “Anh ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.”Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, anh liền nghiêm mặt “Đi, dẫn tôi đi xem.”
Mỗi ngày Nhan An Bang đều sẽ lẳng lặng nhìn Nhan Tịch từ xa, Nhan Tịch đều coi như mình không nhìn thấy gì, đúng giờ đi học, đúng giờ về cho đến khi Nhan An Bang rời khỏi thành phố Sydney, Nhan Tịch cũng không đồng ý ăn cơm chung với ông phải là Doug không giúp chuyển lời, mà là đều bị Nhan Tịch lạnh lùng từ nỗi hận cùng bài xích trong lòng cô đối với Nhan An Bang không thể tan biến chỉ trong một sớm một chiều, Doug chỉ có thể để cho Nhan An Bang rời đi dù tiếc nuối nhưng Nhan An Bang cũng hiểu, đành chán nản trở về Tưởng Triết Hàm lần thứ hai lái xe tới đưa Nhan Tịch về nhà, thì đúng lúc chạm mặt Doug tới đón Nhan Tịch tan học, Nhan Tịch nhìn thấy Doug, hai mắt sáng lên chạy tới, Tưởng Triết Hàm nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt cảm thấy có chút kỳ quái không nói nên ta đã nhìn thấy người đàn ông này vài lần, lần nào cũng đều ở cạnh Nhan Tịch, mà khi Nhan Tịch ở bên cạnh người đàn ông này, gương mặt luôn luôn nở nụ cười, chẳng lẽ đây là người Nhan Tịch thích? Tưởng Triết Hàm không có câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì sau đó Nhan Tịch đã đi liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy Tưởng Triết Hàm vẫn còn đứng ở cổng trường nhìn theo bọn họ thì mỉm cười mở miệng “Anh chàng vừa rồi là người đang theo đuổi em hả?”Nhan Tịch ngẩn người, sau đó mới phản ứng được anh đang nói đến Tưởng Triết Hàm, trong lòng có chút bối rối, giải thích theo bản năng “Em không thích anh ta.”Doug cười “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn trò chuyện với em Tịch, tuổi này của em, chính là thời điểm tốt nhất để hưởng thụ tình yêu, em có thể thử xem sao.”Anh đã phát hiện sự bài xích của Nhan Tịch với người khác, đó là một loại phản ứng bản năng sau khi bị tổn thương.“Vậy em có thể thích anh không?”Nhan Tịch bật thốt lên, vừa nói xong liền tự mình sửng sốt, cúi đầu xuống, không dám nhìn lẽ là Doug cũng không ngờ là Nhan Tịch lại đột nhiên nói như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu sang nhìn Nhan Tịch, nhưng chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu đen nhánh cùng lỗ tai đã bị nung đến đỏ không khỏi buồn cười, anh bỗng cảm thấy Nhan Tịch như vậy thật đáng đến khi về đến nhà, Doug cũng không trả lời vấn đề này của Nhan Tịch, Nhan Tịch cũng không tiện vừa dừng hẳn, cô liền chạy chậm vào cửa nhìn dáng vẻ vội vã của cô thì đứng phía sau nói “Chú ý dưới chân.”Ai ngờ Nhan Tịch lại càng chạy nhanh hơn, khi về đến nhà, Nhan Tịch mới ngồi xuống ghế sô pha ôm lồng ngực đang đập loạn, rồi thở phào nhẹ ảo não ngã trên ghế sô pha “Xấu hổ muốn chết, Nhan Tịch, sao mày có thể ôm suy nghĩ như vậy với Doug chứ.”Nhan Tịch vừa tự phỉ nhổ chính mình vừa không khỏi nhớ lại từng chuyện một kể từ khi quen biết lúc mới quen cho đến bây giờ, con người này của Doug luôn mang đến cho Nhân Tịch một cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này đã từng có trên người của Thẩm Thanh phải là Nhan Tịch không biết sự bài xích của mình đối với người khác giới, nhưng chỉ những khi cô ở bên cạnh Doug, tâm trạng lại đặc biệt thả lỏng, đây không phải là hiện tượng mới xuất hiện, mà đã tồn tại ngay từ đầu, liệu có phải tất cả những điều này đã chứng tỏ rằng Doug mới là một nửa định mệnh của mình? Nghĩ như vậy, mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn, cô che gò má đang nóng lên của mình, vùi cả người vào sô pha.* Buổi sáng ngày hôm sau, khi Doug tới đón Nhan Tịch đi học, toàn bộ quãng đường Nhân Tịch đều cúi đầu không dám nhìn anh, Doug liếc mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, mãi tới khi sắp đến trường học, Nhan Tịch cũng không hề nói chuyện, mà chỉ im lặng cười một đến cổng trường, Doug kéo lại Nhan Tịch đang muốn xuống xe, nhét một cái túi vào trong tay cô “Đừng quên ăn sáng.”Nhan Tịch ôm túi, thấp giọng nói một tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của lắc đầu bật cười, nhưng rất nhanh sau đó nụ cười liền nhạt bớt, anh lắng lặng nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ hồi lâu, anh mới rời khỏi nơi tiếp ba ngày, trạng thái của Nhan Tịch đều như vậy, bây giờ cô vừa nhìn thấy Doug thì nhịp tim liền không nhịn được mà đập nhanh hơn, sau khi một số chuyện đã bị chọc thủng, có vẻ như điều này đã trở nên đặc biệt rõ khi thấy phản ứng của Doug đối với mình không có bất cứ điều gì khác so với trước đây, trong lòng Nhân Tịch lại có chút mất mát, có lẽ đây chính là cái được gọi là tương tự đơn phương hôm nay, lúc Doug đưa Nhan Tịch về nhà, Nhan Tịch lại không giống như mấy ngày trước cứ thế chạy về nhà, mà cứ ngồi yên ở chỗ ngồi bên cạnh người nhìn cô nghi hoặc “Sao vậy Nhan Tịch?”Nhan Tịch cúi đầu, do dự thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Doug “Doug, hôm đó lời em nói là nghiêm túc, nếu như anh muốn tìm bạn gái, liệu có thể cân nhắc đến em không?”Cô nhìn thẳng vào mắt Doug, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày cô thẳng thắn đối mặt với anh như vậy, ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy mắt Doug chợt loé, anh đang muốn mở miệng thì đã bị Nhan Tịch che kín.“Nếu như từ chối thì anh đừng nói, em sợ mình sẽ khóc mất.”Nhan Tịch cướp lời mắt Doug thoáng hiện lên ý cười, cầm lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay “Nhan Tịch, bây giờ em vẫn còn nhỏ, không tiếp xúc nhiều với những người khác giới, nhưng lại tiếp xúc với anh tương đối nhiều, có lẽ vì vậy mới khiến em nảy sinh ảo tưởng, nếu như em dũng cảm hoà nhập, tiếp xúc nhiều hơn với những người khác giới khác, khi ấy em sẽ nhận ra, loại tình cảm của em đối với anh, chỉ là do thời gian tiếp xúc của chúng ta nhiều hơn nên mới nảy sinh cảm tình mà mong là em sẽ tiếp xúc với nhiều người khác giới hơn, thậm chí có thể lựa chọn một người mà em cho là tương đối tốt để thử qua lại, anh thấy cậu thanh niên anh gặp hôm đi đón em cũng không tệ đâu.”“Đừng nói nữa.”Nhan Tịch cắt lời anh, “Doug, dù anh có không thích em, thì cũng đừng đấy em cho người không thích những người khác, bọn họ đều khiến em cảm thấy chán ghét.”Hai mắt cô ngập tràn ánh nước long lanh, khiến cho lời nói tiếp theo của Doug bị nghẹn trong cổ họng, ánh mắt anh thoáng hiện lên vẻ đau lòng, nhưng liền nhanh chóng biến mất “Nhan Tịch.”Nhan Tịch cởi dây an toàn “Em sắp muộn rồi, hẹn gặp lại.”Doug nhìn bóng lưng Nhan Tịch dần đi khuất, khẽ thở tối hôm đó, khi Doug cắn thời gian đi đón Nhan Tịch, lại không nhìn thấy cô đi ra, gọi điện thoại cho cô thì mới biết Nhan Tịch đã về nhà trước.[Doug, em biết công việc của anh bận rộn, thời gian này luôn để anh phải đưa đón em đi học, thật sự làm phiền, sau này em sẽ tự đi, không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại.] Doug nhìn điện thoại, ánh mắt sẫm lại, suy nghĩ chốc lát, mới gửi một tin nhắn cho Nhân Tịch.[Được, nhớ ăn cơm đúng giờ, tự chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.] Nhan Tịch nhìn tin nhắn này, nước mắt không kìm được mà chảy xuống “Doug thối, Doug đáng ghét, sao anh không thử giữ em lại chứ? Em nói cái gì thì chính là cái đó sao? Đúng thật là đáng ghét muốn chết.”* Trong nước, sau khi Annie đồng ý xem mắt với một người trong số những người mà cha cô chọn, cuối cùng cha cô cũng đã khôi phục nguồn tài chính, trả lại thẻ ngân hàng cho cô, cô lại trở thành một thiên kim cao ngạo của tập đoàn, cũng không bị hạn chế tự do khi được tự do, việc đầu tiên Annie làm chính là đi tìm Eden, cô gọi cho Eden mấy cuộc điện thoại, nhưng Eden vẫn không nhận, thậm chí còn một lần nữa đưa số của cô vào danh sách cũng không ở bệnh viện, Annie đến tận nhà Eden để tìm anh, nhưng Eden cũng không ở nhà, Annie bèn ngồi chờ ngay cửa nhà nay Eden tới làm kiểm tra cho Phó Hoành Dật, bây giờ chính là thời điểm then chốt để tiến hành phục hồi chức năng cho Phó Hoành Dật, anh phải thường xuyên tới nhà họ Phó kiểm tra cho Phó Hoành Dật, giúp anh phục hồi chức anh trở về đã muộn lắm rồi, kết quả lại thấy một người ngồi ở cửa nhà, ngồi xổm dưới đất, dường như đang ngủ, anh liếc nhìn cô một cái, lấy chìa khoá ra mở nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Eden, hai mắt cô sáng lên “Eden.”Cô muốn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân đã tê giả vờ tội nghiệp nhìn về phía Eden “Eden, chân em tê hết rồi, anh đỡ em đứng lên có được không?”Eden hờ hững nhìn cô, cứ thế vào nhà, Annie ôm lấy chân Eden “Eden.”“Buông tay.”Eden lạnh giọng nói.“Eden, tại sao anh luôn đối xử lạnh nhạt với em như vậy?”Annie tủi thân “Hề Dao không để ý tới em, ba em nhốt em ở trong nhà, ngay cả anh cũng không chịu quan tâm tới em, chẳng lẽ em là người khiến mọi người ghét như vậy sao?”Chuyện kia cũng đâu phải là do cô cố ý, nhưng toàn thế giới đều cho rằng cô làm chuyện các độc không thể tha thứ, chẳng lẽ sau khi ai đó phạm sai lầm liền không đáng được tha thứ? Eden nhẹ nhàng kéo chân ra, Annie ôm càng chặt hơn, Eden nhìn cô, lạnh nhạt mở miệng “Tôi đã có người trong lòng, nhưng người kia không phải cô, sau này cũng sẽ không phải cô, cô đừng đến tìm tôi nữa.”Đây là lần đầu tiên Eden nói rõ với cô, anh đã có người mình liền biến sắc “Người kia là ai?”Cô vẫn không tin rằng Eden đã thích người khác, có lẽ Eden chỉ đang lừa cô mà thôi? “Điều này cô không cần biết, buông ra.”“Anh không nói rõ cho em biết cô ta là ai, chứng tỏ rằng anh đang nói dối, Eden, em sẽ không tin.”“Đã có ai nói với cô rằng, bám riết không buông là một hành động khiến cho người ta vô cùng chán ghét chưa? Nói dễ nghe thì, hành động của cô gọi là cố chấp, nói khó nghe chính là khiến cho người ta khinh thường.”Mặt Eden sa sầm, lạnh giọng hiếm khi anh mất phong độ như vậy, những năm này, phụ nữ theo đuổi anh tuyệt đối không chỉ có một mình Annie, nhưng cho tới bây giờ anh đều uyển chuyển từ chối, cho dù có thắng thắn, thì cũng chưa từng nói nặng lời như nay đã nói tới mức này, có thể thấy là anh đã chán ghét Annie đến mức mặt Annie có chút trắng bệch, trợn trừng mắt không thể tin, mà nhân lúc cô đang sửng sốt, Eden đã tránh khỏi tay cô, mở cửa bước vào, hơn nữa còn đóng sập cửa lại ngay trước mặt ngồi dưới đất, ngây người nhìn một màn trước mắt, nước mắt chảy ra, miệng khẽ thầm thì “Em cũng chỉ là thích anh thôi, chẳng lẽ như vậy là sai sao?”* Thời gian thoáng cái đã qua, rất nhanh đã đến cuối tháng Tư, thời tiết ở thủ đô đã bắt đầu trở nên ấm áp, hoa cỏ mùa xuân bắt đầu thi nhau đua Thấm Thanh Lan cũng càng ngày càng lớn, bây giờ hầu như cứ cách hai tuần lễ là phải đi kiểm tra một một tháng này, Eden chủ yếu đều ở tại nhà họ Phó, dưới sự giúp đỡ và chữa trị của anh, chân của Phó Hoành Dật khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể đứng lên, mặc dù chỉ đứng được khoảng mười mấy phút, nhưng đối với mọi người mà nói thì đây chính là một tin tức vô cùng của Phó Hoành Dật khôi phục sớm hơn so với dự tính, cũng càng tốt, người vui vẻ nhất chính là Thẩm Thanh Lan và Phó lão gia, bây giờ Phó lão gia cứ nhìn thấy Eden là giống như nhìn thấy một kho báu khổng lồ, hai mắt sáng rỡ, mỗi ngày đều bảo dì Triệu chuẩn bị đồ ăn cho Eden, ngoài Thẩm Thanh Lan ra thì người bình thường cũng không có được đãi ngộ này.“Người không biết còn tưởng anh là cháu rể đấy.”Phó Hoành Dật cười nói với Thẩm Thanh Lan.“Anh đang ghen hả?”Thẩm Thanh Lan Hoành Dật lắc đầu “Không, anh đang rất vui.”Phó lão gia đối xử với Thẩm Thanh Lan càng tốt, anh càng cảm thấy Thanh Lan nghe vậy thì khẽ mỉm cười “Chiều tối hôm nay em có lớp, anh có đi cùng em không?”Cô đăng ký vào một lớp dạy làm mẹ, mỗi tuần đều lên Hoành Dật gật đầu, giờ học của vợ, dĩ nhiên là anh phải đi nay là lớp học về sinh đẻ, cả lớp lắng nghe, Thẩm Thanh Lan không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại Phó Hoành Dật luôn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, chăm xúc này cứ một mực duy trì cho đến khi về đến lão gia nhìn Thẩm Thanh Lan nghi hoặc, rõ ràng lúc đi vẫn còn rất vui vẻ, tại sao trở về lại cứ mang biểu cảm như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Vợ chồng trẻ cãi nhau? Phó lão gia lắc đầu, loại bỏ giả thiết sau, tình cảm của hai đứa này hết sức tốt, kết hôn hơn một năm mà chưa từng đỏ mặt tức giận lần nào, có lẽ không phải do cãi lão gia hỏi tài xế, tài xế cũng nói dọc đường đi không hề xảy ra chuyện này, ông cụ mới thật sự nghi lão gia không đoán ra nguyên nhân, nhưng Thẩm Thanh Lan lại mơ hồ đoán được một chút, cô ngồi xuống bên cạnh Phó Hoành Dật, cười khẽ, ôn tồn lên tiếng “Còn đang suy nghĩ tới giờ học hôm nay sao?”Phó Hoành Dệt nhíu mày, nhìn cái bụng cao ngất của cô, chần chừ mở miệng “Thanh Lan, hay là chúng ta chọn cách sinh mổ đi.”Ngày hôm nay giáo viên trong lớp nói không ít kiến thức liên quan đến sinh đẻ, trong đó có cả mức độ đau đớn, còn nói rõ rằng đau đẻ chính là nỗi đau đớn kinh khủng nhất thế giới, phụ nữ sinh nở chẳng khác nào đi dạo một vòng quỷ môn Thanh Lan an ủi anh.“Anh đừng nghe lời giáo viên, thật ra thì lúc sinh không đến mức kinh khủng như vậy đâu, em đã hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói cục cưng của chúng ta không quá lớn, theo thể chất của em thì có thể sinh thường, hơn nữa các cụ đều nói, sinh thường tốt cho đứa trẻ, cho nên em muốn sinh thường.”“Nhưng mà sinh thường rất đau.”Phó Hoành Dật rối rắm, có một số phụ nữ học chung lớp là mang thai lần thứ hai, anh nghe thấy bọn họ nói lúc sinh đứa đầu đã phải chịu đựng khổ sở đến mức nào, thậm chí còn có một người phải chịu đau đớn suốt ba ngày ba đêm mà đứa trẻ vẫn chưa chịu chui ra, cuối cùng đành lựa chọn sinh Hoành Dật không muốn để Thẩm Thanh Lan phải chịu khổ sở như thế, nếu như ba ngày mà vẫn chưa sinh được, thà rằng sinh mổ ngay từ Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn anh, người đàn ông này một khi đã cố chấp thì chính cô cũng không có cách nào thuyết phục được anh, đảo mắt một vòng, cô mới mở miệng nói “Nhưng sinh mổ sẽ phải rạch một đường ở trên bụng, sau này dù có sinh con ra rồi, vết sẹo cũng sẽ không biến mất, bụng sẽ trở nên rất xấu nữa, không phải giáo viên đã nói rồi sao, sinh thường thì em chỉ phải chịu đựng lúc sinh thôi, sinh xong sẽ hồi phục rất nhanh, còn sinh mổ thì sẽ phải chịu khổ sau sinh, nghe nói cả mấy ngày sau cũng không được ăn gì.”Thẩm Thanh Lan phân tích cho anh thấy thiệt hơn giữa sinh mổ và sinh mày Phó Hoành Dệt nhíu càng chặt hơn, anh nhìn bụng Thẩm Thanh Lan, nói “Sớm biết vậy thì ngay từ đầu không sinh.”Giọng nói tràn đầy ảo Thanh Lan không nói gì mà chỉ nhìn anh, may là bây giờ Phó lão gia không có ở đây, nếu không lời này mà để cho ông cụ nghe được, chắc chắn Phó Hoành Dật lại bị dạy dỗ một phen.“Bây giờ rút lui còn kịp sao?”Thẩm Thanh Lan khẽ nói, “Hơn nữa không phải là anh vẫn luôn mong chờ con gái hả?”“Muốn có con gái, nhưng anh càng không muốn thấy em phải chịu khổ.”Phó Hoành Dật nghiêm túc Thanh Lan nắm tay anh, nhìn vào mắt anh mà nói “Phó Hoành Dật, đừng lo lắng, từ xưa đến nay, phụ nữ khi sinh đều là như vậy, mọi người đều không sao, em cũng sẽ không có chuyện gì cả, chỉ là sinh con thôi mà.”“Người ta không phải vợ anh, dĩ nhiên là anh không thèm quan tâm.”Phó Hoành Dật Thanh Lan không còn cách nào, suy nghĩ một chút, lại nói “Phó Hoành Dật, nếu anh cứ muốn tiếp tục lo lắng như vậy, thì em sẽ cùng lo lắng với anh, vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, ngược lại biết đâu lại gây ra chút chuyện.”Cô cố ý phóng đại tính nghiêm trọng của việc này, quả nhiên, chân mày Phó Hoành Dật liền dãn ra, quay lại an ủi cô “Em đừng sẽ luôn ở bên cạnh em, dù em có sinh con thì anh vẫn luôn ở bên em.”“Anh muốn cùng vào phòng sinh?”Thẩm Thanh Lan nhìn anh với vẻ kinh Hoành Dật gật đầu như lẽ dĩ nhiên “Đương nhiên là lúc em sinh anh phải vào phòng sinh với em rồi.”“Không được.”Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Anh không thể đi vào, anh vào em sẽ căng thẳng, bác sỹ nói rồi, khi sinh phụ nữ kỵ nhất là căng thẳng.”Cô nói rất nghiêm túc, trên thực tế là sợ Phó Hoành Dật khẩn trương quá Hoành Dật cau mày, nhưng thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Thanh Lan, đành gật đầu “Được, anh không vào nữa, nhưng nếu như em cần bất cứ cái gì thì nhất định phải gọi anh.”Thẩm Thanh Lan gật đầu.
Tại một trang viên ở nước ngoài, Allen chống tay xuống xe lăn, từ từ đứng lên, nhưng chưa đi được mấy bước thì đã ngã sấp xuống mặt đất. Hứa Nặc đứng bên cạnh thấy hắn như vậy thì hoảng hốt, muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng lại bị Allen hung dữ trừng mắt một cái. Hứa Nặc lập tức cứng người tại vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng hai chân hắn hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển. Hắn cố gắng một lúc lâu, nhưng ngoài mồ hôi khắp người ra thì chỉ còn cơn đau đớn từ chỗ đùi lan ra toàn thân. Hứa Nặc cụp mắt, không dám nhìn hắn, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy vẻ đau đi từ bên ngoài vào, thấy Allen như vậy thì bất đắc dĩ lắc đầu, “Allen, tôi đã nói với anh rồi, trong giai đoạn này, anh chỉ có thể từ từ hồi phục. Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì chân của anh sẽ thật sự tàn phế, kiếp này anh cũng đừng hòng đứng dậy được nữa.”Vẻ mặt Allen vô cùng u ám, hắn lạnh lùng nhìn Hứa Nặc một cái, “Cút ra ngoài.”Trong mắt Hứa Nặc thoáng hiện vẻ buồn bã, cô ả lủi thủi đi ra ngoài rồi khép cửa phòng lại. Peter lắc đầu, “Allen, nếu anh cứ tiếp tục không nghe lời như thế thì tôi thật sự phải bó tay đấy.”Allen im lặng một lúc lâu rồi khàn khàn nói, “Tôi biết rồi. Nhưng trước tháng sáu, tôi nhất định phải đứng lên được.”“Nếu anh chịu nghe lời, phối hợp với tôi để trị liệu thật tốt thì tôi còn có thể giúp anh đứng dậy được. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại nôn nóng như vậy không?”“Đây không phải là chuyện cậu nên quan tâm.” Allen lạnh lùng trả lời, rồi đưa tay ra, “Đỡ tôi đứng dậy.”Peter bước tới, đỡ Allen ngồi lên xe lăn rồi đưa cho hắn một cái khăn sạch để lau mồ hôi trên mặt. Sau đó, anh ta ngồi xổm xuống, xoa bóp chân cho hắn, sức lực mạnh bạo khiến Allen đau đến mức trán nổi gân xanh, “Rõ ràng là biết không thể vậy mà anh vẫn cố làm, bây giờ thì người khổ cũng chính là bản thân anh thôi.”Allen không nói gì, nhưng thấy Peter lại tiếp tục lẩm bẩm thì lạnh lùng nói một câu “Nếu cậu còn ồn ào thì tôi sẽ cho người cắt đầu lưỡi của cậu.”Peter im bặt. Tuyệt đối đừng nên xem lời nói của tên này là trò đùa, hắn ta là một kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm.“Lên giường nằm đi, tôi châm cứu cho anh.” Peter vừa nói vừa đỡ Allen lên mấy chốc, trong phòng liền vang lên tiếng kêu rên, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào thét đau đớn của khi châm cứu xong, Peter liền thu dọn đồ đạc rời đi. Cả người Allen đều đã ướt đẫm mồ hôi, hắn nằm ở trên giường, lặng lẽ chờ cơn đau trên đùi qua đi. Nhanh thôi, sẽ nhanh thôi, Tiểu Thất, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.***Ngay lúc này, ở thủ Quân Dục nhướng mày nhìn người phụ nữ trước mắt, “Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”Người phụ nữ mỉm cười, “Em cố ý đến tìm anh đấy. Quân Dục, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, anh không ngại ăn với em một bữa cơm trưa chứ?”Thẩm Quân Dục nhún vai, đứng lên, cầm lấy áo vest, “Đương nhiên không ngại rồi. Đi thôi.”Người phụ nữ kia đi theo sau Thẩm Quân Dục, si mê nhìn người đàn ông trước mặt. Thẩm Quân Dục, em đã trở về rồi, lần này em nhất định sẽ không buông tay anh nữa đâu.“Trần Tố, thật không ngờ em lại về nước.” Trong phòng ăn, Thẩm Quân Dục nhìn người phụ nữ trước mắt, hòa nhã Tố cười cười, “Ở nước ngoài mãi cũng chán, hơn nữa người quan trọng nhất của em ở đây, đương nhiên em phải về rồi.”Thẩm Quân Dục không tiếp lời câu này mà lại hỏi, “Lần này về nước, em dự định sẽ làm gì?”“Em vừa tiếp xúc với một công ty, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em sẽ làm việc ở đấy.”Thẩm Quân Dục gật đầu, “Không tồi.”Trần Tố rất muốn hỏi Thẩm Quân Dục mấy năm qua sống có tốt không, nhưng câu hỏi đã đến môi vẫn không thể thốt nên lời, “Bao nhiêu năm không gặp, chắc là anh đã kết hôn rồi nhỉ?”Trần Tố ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng đôi tay cầm dao nĩa lại siết chặt. Thẩm Quân Dục ăn xong miếng bít tết trong miệng rồi mới trả lời “Vẫn chưa.”Trần Tố thả lỏng tay ra, xiên một miếng bít tết đưa lên miệng, cười dịu dàng, “Cũng phải, hầu hết đàn ông đều chuyên tâm lo sự nghiệp, kết hôn muộn cũng là chuyện rất bình thường. Thật ra bây giờ em cũng đang độc thân.”“Người nhà em có trở về không?” Thẩm Quân Dục lại hỏi sang chuyện khác lần nữa, khiến, vẻ mặt Trần Tố hơi buồn bã, “Đều về rồi ạ. Ba mẹ em còn hỏi thăm anh nữa đấy.”“Thẩm Quân Dục, sao anh lại ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Ôn Hề Dao vang lên từ trên Quân Dục ngẩng đầu lên, nở nụ cười, “Hề Dao, em cũng đến đây ăn à?” Nói rồi, anh lại nhìn sang người đi bên cạnh cô, là trợ lý của Hề Dao nhìn Trần Tố rồi nhanh chóng nhìn sang phía anh, trong mắt hiện vẻ rõ ràng mọi chuyện. Cô dịu dàng cười nói, “Vâng, em vốn định tìm anh cùng đi ăn trưa, nhưng thấy anh bận rộn suốt mấy ngày qua, sợ làm chậm trễ công việc của anh nên mới không gọi anh. Vị này là của khách của anh à?”Trần Tố nghe ra cách xưng hô của Thẩm Quân Dục với Ôn Hề Dao thì nhận thấy có gì đó khác thường, cách nói chuyện của bọn họ vô cùng thân thiết. Sắc mặt cô ta hơi mất tự nhiên, nghe Ôn Hề Dao hỏi, cô ta vừa cười vừa nói, “Tôi không phải là khách của Quân Dục, tôi là bạn anh ấy, chúng tôi quen nhau từ hồi học đại học. Tôi tên là Trần Tố.”Quân Dục? Ôn Hề Dao nhướng mày, nhìn thoáng qua vẻ mặt không hề thay đổi của Thẩm Quân Dục, “Trùng hợp quá, tôi cũng bạn của Quân Dục, tên tôi là Ôn Hề Dao. Nếu đã có duyên như vậy thì không ngại cùng ăn cơm chứ?”Nghe thì có vẻ như Ôn Hề Dao đang trưng cầu ý kiến của Trần Tố, nhưng còn chưa đợi cô ta trả lời thì cô đã ngồi xuống ghế bên cạnh Thẩm Quân Dục, “Món bít tết của nhà hàng này rất ngon, em đã muốn đi ăn với anh từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội, xem ra bây giờ thật vừa khéo.”Trợ lý của Ôn Hề Dao rất biết quan sát nên đã ra về Quân Dục dịu dàng nhìn cô, “Em muốn ăn thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh mà, công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng em.”Dưới gầm bàn, bàn tay của Ôn Hề Dao không kìm được xoa xoa cánh tay mình. Cô thật sự không quen với một Thẩm Quân Dục thế này. Nhưng Trần Tố nghe được như thế thì vẻ mặt càng mất tự nhiên, gượng cười nói, “Ôn tiểu thư rất thân thiết với Quân Dục nhỉ?”Ôn Hề Dao cười tủm tỉm, “Đương nhiên rồi, tuy tôi và Quân Dục quen biết chưa lâu nhưng lại nói chuyện rất hợp. Anh nói có phải không, Quân Dục?”Thẩm Quân Dục vô cùng phối hợp gật đầu, tiện thể còn xiên một miếng bít tết trong dĩa của mình đưa đến bên môi Ôn Hề Dao, “Món bít tết này rất ngon, chẳng phải em đã muốn ăn từ lâu sao? Nếm thử xem!”Ôn Hề Dao há miệng cắn miếng bít tết, “Đúng là ngon thật, lần sau chúng ta lại đi ăn nữa nhé?”“Được, nghe em.” Thẩm Quân Dục cười đầy vẻ cưng Tố nuốt không nổi nữa, để dao nĩa xuống, “Quân Dục, em chợt nhớ ra lát nữa em còn có việc, em đi trước đây.”Thẩm Quân Dục cười cười, “Ừ, đi đường cẩn thận.”Đến lúc Trần Tố rời khỏi nhà hàng rồi, Ôn Hề Dao liền đứng lên, đi sang ngồi đối diện với Thẩm Quân Dục, vô cùng hứng thú nhìn anh, “Thật không ngờ tùy tiện đi ăn một bữa mà cũng được xem kịch hay thế này. Tổng Giám đốc Thẩm, xem ra hoa đào của anh thật sự không hề ít đâu.”Thẩm Quân Dục thu lại ánh mắt cưng chiều, cười hòa nhã, “Nhưng cũng không nở lâu bằng hoa đào của Tổng Giám đốc Ôn.”Ôn Hề Dao hừ một tiếng, nhìn anh với ánh mắt soi mói, “Cô gái vừa rồi trông cũng xinh đẹp đấy, sao anh lại từ chối người ta? Cho nhau một cơ hội thử xem, có thể cô ấy chính là “một nửa” của anh cũng chưa biết chừng.”Thẩm Quân Dục nhấp một miếng rượu vang, “Tôi thấy anh Đỗ kia cũng rất si tình với Tổng Giám đốc Ôn, sao cũng không thấy Tổng Giám đốc Ôn động lòng.”“Tổng Giám đốc Thẩm, anh như vậy thật không thú vị. Tôi chỉ tò mò thôi, anh cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác thế này không hay lắm thì phải? Huống hồ, vừa rồi tôi còn phối hợp diễn kịch với anh, giúp anh đuổi một đóa hoa đào nát đi nữa. Qua cầu rút ván, đây không phải là chuyện quân tử nên làm đâu.”“Nói như vậy là lỗi của tôi rồi, mong Tổng Giám đốc Ôn lượng thứ.”Thẩm Quân Dục xin lỗi thẳng thừng nhanh chóng như vậy làm Ôn Hề Dao khó mà bắt bẻ được gì nữa, “Có điều Tổng Giám đốc Thẩm cũng đã lớn tuổi, đến tuổi kết hôn rồi, sao còn chưa thấy anh có bạn gái?”Mấy người đàn ông tầm tuổi Thẩm Quân Dục, làm gì có người nào vừa có ngoại hình, vừa có kinh tế mà không có tin đồn dính líu đến phụ nữ. Nhưng Thẩm Quân Dục lại cực kỳ trong sạch, đừng nói là hoa đào, ngay cả lá đào cũng không thấy xuất hiện ấy chứ.“Chẳng phải Tổng Giám đốc Ôn cũng đang độc thân đấy sao, thời buổi này cũng có rất nhiều người không muốn kết hôn mà. Đâu phải ai cũng thích kết hôn sớm.”Điều này cũng đúng, lý do này rất hợp tình hợp lý, nhưng Ôn Hề Dao vẫn cực kỳ tò mò về cuộc sống cá nhân của Thẩm Quân Dục, cô chăm chú nhìn Thẩm Quân Quân Dục tỏ vẻ bình tĩnh, làm như không thấy ánh mắt của cô, “Tổng Giám đốc Ôn còn có chuyện gì nữa không?”Ôn Hề Dao nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Thẩm Quân Dục, nhỏ giọng hỏi, “Tổng Giám đốc Thẩm, anh giữ mình trong sạch thế này là do thích sạch sẽ, hay là do phương diện khác có vấn đề vậy?”Thẩm Quân Dục đen mặt, chắc rằng bất kỳ một người đàn ông nào bị hoài nghi về phương diện này cũng khó mà chấp nhận được. Anh thản nhiên liếc nhìn Ôn Hề Dao, “Tổng Giám đốc Ôn thật sự tò mò sao?”Ôn Hề Dao xấu hổ, “Cũng không phải là tò mò lắm, chỉ xíu xíu chừng này thôi.” Nói rồi, cô đưa tay lên miêu tả một lượng nho Quân Dục cười khẽ, “Nếu Tổng Giám đốc Ôn đã tò mò như vậy thì không bằng thử xem rốt cuộc tôi có được hay không đi.”Anh vốn tưởng rằng câu này sẽ làm Ôn Hề Dao sợ, không ngờ cô lại trả lời, “Được, chúng ta thử xem sao.”Thẩm Quân Dục đang nhấp một hớp rượu, nghe vậy liền ho sặc sụa. Ôn Hề Dao cười tươi roi rói, lời cô nói buồn cười đến vậy sao?Đợi đến khi ho xong, Thẩm Quân Dục mới nhìn Ôn Hề Dao, “Tổng Giám đốc Ôn, chuyện cười của cô chẳng buồn cười gì cả.”Vẻ mặt Ôn Hề Dao bỗng trở nên nghiêm túc, yên lặng nhìn anh, “Thẩm Quân Dục, tôi đang nghiêm túc đấy, anh có muốn thử quen với tôi không?”Thẩm Quân Dục nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả, “Cô thật sự không đùa?”“Đúng, tôi thật sự muốn nghiêm túc qua lại với anh, lấy kết hôn làm tiền đề. Anh thấy đấy, tuổi tác của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, gia đình tôi đã rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của tôi rồi, gia đình anh thì càng không phải nói. Tôi tự cảm thấy ngoại hình mình không tệ, tính cách tốt, năng lực ổn, gia thế của tôi cũng tương xứng với gia đình anh. Nói tóm lại, dù là so về bất cứ phương diện nào thì chúng ta đều rất xứng đôi. Vì thế... anh có muốn cân nhắc về chuyện qua lại với tôi không?”Thẩm Quân Dục nở nụ cười, “Nếu nói như vậy thì chuyện chúng ta quen nhau quả là một ý hay.”“Vậy có nghĩa là anh đồng ý?”“Tôi có lý do gì để không đồng ý sao? Nhưng lúc này thì chưa được.”Ôn Hề Dao không khỏi nhíu mày, vừa nói là đồng ý, bây giờ lại bảo chưa được, vậy là có ý gì?“Tôi cho cô ba ngày, nếu như ba ngày sau cô vẫn không đổi ý thì chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.” Thẩm Quân Dục nói tiếp, anh không những không có bất kỳ ác cảm nào với Ôn Hề Dao mà còn rất có thiện cảm với cô. Cảm giác này không giống như tình cảm anh dành cho Phương Đồng hay Vu Hiểu Huyên, mà lại giống của một người đàn ông dành cho một người phụ Hề Dao trố mắt, sau đó gật đầu, “Được.”Ba ngày sau, Ôn Hề Dao lại hẹn Thẩm Quân Dục đi ăn, nói cho anh biết quyết định của mình. Đêm hôm đó, Thẩm Quân Dục liền đưa Ôn Hề Dao về nhà ăn cơm, chính thức tuyên bố bọn họ đang hẹn hò. Sở Vân Dung mừng rỡ không thôi, còn kể đi kể lại cho Thẩm Thanh Lan nghe mấy quán bar, Thẩm Thanh Lan và Ôn Hề Dao ngồi trước quầy bar. Thẩm Thanh Lan tò mò nhìn Ôn Hề Dao, đến mức khiến cô thấy hơi mất tự nhiên, “Sao vậy? Sao lại nhìn chị như thế?”“Em chỉ tò mò thôi, không ngờ chị với anh trai em lại tiến triển nhanh như vậy.”Ôn Hề Dao mỉm cười, “Chị cũng không ngờ.”“Hai người nghiêm túc sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi.“Đương nhiên rồi. Thanh Lan, sau này em sẽ phải gọi chị là chị dâu đấy.” Ôn Hề Dao cười tủm tỉm. Chẳng hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Lan sẽ gọi mình là chị dâu, trong lòng cô liền thấy rất vui Thanh Lan chìa tay đến trước mặt Ôn Hề Dao. Cô ấy liền khó hiểu nhìn cô, “Làm gì vậy?”“Chẳng phải chị muốn đổi cách xưng hô sao, phí thay đổi đâu? Chị dù gì cũng là Tổng Giám đốc của tập đoàn quốc tế Tân Hòa, nếu như ra tay bủn xỉn thì em sẽ chê cười chị đấy.”Ôn Hề Dao đen mặt, “Thanh Lan, chồng em không cho em tiền tiêu à?”“Dĩ nhiên không phải rồi, chồng em đã giao toàn bộ tiền của anh ấy cho em giữ. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, hai chuyện này không thể gộp chung với nhau được.”Ôn Hề Dao làm bộ tức giận nhìn cô, “Em thật đúng là lòng tham không đáy mà. Hôm khác nhất định sẽ cho em một phong bì dày, được chưa.”Thẩm Thanh Lan thu tay về, thản nhiên mỉm cười, vốn chỉ là nói đùa nên chẳng ai coi là Hề Dao nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một chỗ. Cô chỉ về một phía rồi hỏi, “Kia có phải là Lý Hi Đồng không?”Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy Lý Hi Đồng đang ngồi trong lòng một người đàn ông, nâng rượu cho hắn uống.“Không ngờ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô ta lại càng buông thả bản thân như thế.” Ôn Hề Dao tặc lưỡi. Cô biết người đàn ông kia, hắn là con trai chủ tịch một công ty có tiếng ở thủ đô, gia đình có chút tài sản. Nhưng thanh danh của cha hắn ta thì lại chẳng ra làm sao cả, vì việc kinh doanh mà không từ thủ đoạn nào, còn hắn thì hoàn toàn là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, vừa trăng hoa vừa phá kể với Thẩm Thanh Lan, “Hai người này ở bên nhau thì không cần lo lắng chuyện ai sẽ làm hỏng thanh danh của ai rồi. Lý Hi Đồng ở bên hắn ta cũng chẳng phải là một lựa chọn thông minh.” Gã đàn ông này một khi thay lòng đổi dạ thì chắc chắn sẽ trở ra Thẩm Thanh Lan cũng nhận ra hắn ta. Đó chẳng phải Lâm Hạo, người trước đây từng đua xe thua cô rồi còn định chơi xấu đấy sao?Có điều Lâm Hạo này cũng có chút thông minh, từ sau khi đua xe thua thì hắn ta thật sự không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Nếu hôm nay không gặp lại thì có lẽ Thẩm Thanh Lan cũng quên mất người này mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hứng thú, trước đây Lý Hi Đồng xem thường nhất chính là loại công tử bột chỉ biết ăn chơi như Lâm Hạo, không ngờ cuối cùng lại phải qua lại với hắn, thật thú Thanh Lan nhìn thoáng qua bộ trang phục hở hang của Lý Hi Đồng một lần nữa rồi dời tầm mắt đi, “Chị Hề Dao, cũng muộn rồi, chúng ta về thôi.”Ôn Hề Dao gật đầu, rời khỏi quán bar cùng Thẩm Thanh Lan.**Lúc Lý Hi Đồng và Lâm Hạo về nhà thì gặp Điền Thúy Phương ở cửa tiểu khu. Điền Thúy Phương chắn trước đầu xe bọn họ, khiến cô ta buộc phải xuống xe, “Lại hết tiền?”Điền Thúy Phương vô cùng xấu hổ, “Chuyện là... bây giờ Tiểu Lệ đang mang thai nên phải tiêu hơi nhiều tiền, em trai con lại thất nghiệp, chi tiêu trong nhà thì tốn kém.”Lần nào cũng viện cái cớ này, Lý Hi Đồng cũng không có hứng nghe nữa, lấy một xấp tiền trong túi xách ra, vứt vào người Điền Thúy Phương, “Số tiền này đủ để các người tiêu trong một tháng. Sau này hết tiền thì gọi điện thoại chứ đừng có xuất hiện ở đây nữa, Lâm Hạo thấy sẽ không vui.”Điền Thúy Phương cũng biết Lâm Hạo không thích bọn họ nên lập tức gật đầu, “Biết rồi, con với Lâm Hạo có ổn không?”Vẻ mặt Lý Hi Đồng lạnh lùng, “Không liên quan đến bà, các người tự lo cho mình đi, đừng gây phiền toái cho tôi nữa là được rồi.” Nói rồi, cô ta liền xoay người bỏ Hạo bảo tài xế lái xe vào tiểu khu, không thèm liếc nhìn Điền Thúy Phương một cái. Bà ta nhìn tiểu khu xa hoa này, trong mắt tràn đầy tiếc nuối. Nếu bà ta có thể sống ở đây thì tốt quá, trong này toàn là biệt thự.“Sau này đừng để bọn họ tới đây nữa.” Vừa đi vào nhà, Lâm Hạo đã nói ngay, giọng điệu rất không hài lòng. Nếu như không phải do thật lòng thích Lý Hi Đồng, thì hắn ta thật không muốn liếc mắt tới đám người nhà họ Lý này chút nào.“Em biết rồi, em đã nói với bọn họ rồi.” Lý Hi Đồng nở nụ cười mê người, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên ngực Lâm Hạo, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, “Chuyện lần trước anh nói sẽ giành cho em một hợp đồng quảng cáo là thật sao? Đừng nói là gạt em đấy nhé?”Lâm Hạo nheo mắt lại, bởi vì vừa từ hộp đêm trở về nên trên người Lý Hi Đồng chỉ mặc một cái váy hai dây, để lộ vùng da trắng như tuyết. Nhất là bộ ngực mềm mại căng tròn đầy khêu gợi kia, từ góc độ của Lâm Hạo thì nhìn thấy không sót một chút nào. Ánh mắt hắn nhìn Lý Hi Đồng dần dần nóng rực, hắn đưa tay ôm lấy cô ta, “Anh có bao giờ gạt em đâu. Tiểu yêu tinh, chỉ biết dụ dỗ anh, xem ra tối qua anh chưa thỏa mãn em rồi.”Lý Hi Đồng ôm cổ hắn, cười lẳng lơ, “Anh không thích em thế này sao?”“Thích, thích em muốn chết. Sớm muộn gì cũng có ngày anh chết trên người em thôi.” Lâm Hạo đưa tay ôm lấy Lý Hi Đồng, ném cô ta lên giường, cởi quần áo của mình rồi nhảy bổ khi xong việc, Lý Hi Đồng nhìn Lâm Hạo đã ngủ say, lạnh lùng cười nhếch một cái. Cô ta đi ra ban công, lấy một điếu thuốc ra hút. Nhìn thành phố sáng rực ánh đèn trước mắt, rồi lại nghĩ đến cuộc sống của mình trong khoảng thời gian qua, ánh mắt cô ta rét lạnh. Nếu nhà họ Thẩm không quá tuyệt tình thì sao cô ta có thể dây dưa với tên công tử ăn chơi trác táng như Lâm Hạo này chứ? Nếu không phải tại lão già sống dai kia thì cô ta sẽ vẫn là đại tiểu thư cao quý, danh giá của nhà họ Thẩm... Một ngày nào đó, cô ta sẽ bắt bọn họ phải trả giá thật đắt, nhất là Thẩm Thanh xong một điếu thuốc, cô ta đi vào nhà tắm tắm rửa một lần nữa. Chắc chắn trên người của mình không còn chút mùi nào của Lâm Hạo, cô ta mới nằm xuống ngủ tiếp.***“Dì, sao dì lại tới đây?” Hạt Đậu Nhỏ vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì mắt sáng lên, lập tức chạy tới ôm lấy chân Thanh Lan mỉm cười, ngồi xổm xuống, “Không muốn dì đến sao?”Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu lia lịa, “Cháu nhớ gì lắm ý.” Sau đó, cậu bé mới nhìn sang Phó Hoành Dật đứng bên cạnh, “Chào dượng ạ.”Phó Hoành Dật “ừ” một tiếng bằng giọng ấm nay Phó Hoành Dật được nghỉ, đúng lúc Thẩm Thanh Lan nhớ Hạt Đậu Nhỏ đã gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn chưa đến thăm cậu bé được, bèn dứt khoát rủ anh đến đây chơi. Mặc dù ngài Phó hiếm khi có ngày nghỉ, cũng hơi ganh tị với Hạt Đậu Nhỏ, nhưng vợ đã quyết định thì anh chắc chắn sẽ không phản đối liền cùng đi đến đã nói trước với Sở Vân Cẩn là sẽ dẫn Hạt Đậu Nhỏ ra ngoài chơi, nên bà cũng không nói gì thêm, “Hoành Dật, Thanh Lan, thằng nhóc này nghịch ngợm lắm, hôm nay làm phiền hai đứa rồi.”“Hạo Hạo ngoan lắm. Dì út, chúng cháu đi đây, tối cháu sẽ đưa Hạo Hạo về.”Sở Vân Cẩn cười gật đầu, “Tạm biệt Hạo Hạo.”“Tạm biệt bà ngoại.” Hạt Đậu Nhỏ vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ với bà ngoại, nhưng không hề lưu luyến gì, vẻ mặt hoàn toàn hào hứng.“Dượng, chúng ta đi đâu vậy?” Hạt Đậu Nhỏ vùi trong lòng Phó Hoành Dật, Không phải là cậu bé không muốn Thẩm Thanh Lan ôm, nhưng Phó Hoành Dật nói dì sức yếu, không bế nổi bé.“Dẫn cháu đến khu vui chơi.” Phó Hoành Dật hiền hòa trả lời. Thật ra chỉ cần Hạt Đậu Nhỏ không giành vợ với anh thì anh luôn rất hiền hòa với cậu Đậu Nhỏ lập tức cười híp mắt, “Thật sao? Được ạ. Cháu muốn chơi thuyền hải tặc, tàu hỏa nhỏ.”“Được, nhưng chúng ta phải giao ước trước, lúc đến khu vui chơi, cháu không được rời khỏi dượng hoặc dì, không được để dì và dượng không tìm thấy cháu, biết chưa?”Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, “Dượng, nếu như không tìm được dì và dượng thì cháu sẽ đi tìm chú cảnh sát.”“Đúng rồi. Hoặc tìm đến chỗ mấy chú mặc đồng phục trong khu vui chơi cũng được.”“Vâng, cháu biết rồi ạ, mẹ và bà ngoại đã dạy cháu rồi.” Hạt Đậu Nhỏ cười tủm khu vui chơi, Thẩm Thanh Lan liền đi mua vé. Hôm nay là cuối tuần nên khu vui chơi rất đông. Hạt Đậu Nhỏ không muốn để Phó Hoành Dật bế nữa nên đòi xuống để tự đi, Thẩm Thanh Lan bèn dắt tay cậu bé.
truyen mat ngot hon nhan