Bế mạc hội nghị bầu trưởng thôn. Trên đây là Kế hoạch triển khai công tác bầu Trưởng thôn nhiệm kỳ 2022 - 2024, UBND xã yêu cầu Các tổ chức chính trị - xã hội, các thành viên BCĐ, Ban công tác mặt trận các thôn, Trưởng các thôn, cán bộ, công chức được giao nhiệm
Thị trường bảo hiểm nhân thọ Việt Nam trong 4 tháng đầu năm 2022 có xu hướng giảm nhiệt. Tuy nhiên, các chuyên gia đánh giá tiềm năng là rất lớn trong tương lai. Tổng doanh thu phí bảo hiểm nhân thọ toàn thị trường ước đạt 51,782 tỷ đồng, tăng 14,5% so với cùng kỳ trong khi các năm trước tăng từ 20 - 30%.
Tuy nhiên, không một ai chào đón ông. Thay vào đó, Tuchel nhận được cuộc gọi từ lãnh đạo Chelsea. Trong cuộc gọi kéo dài ít nhất 10 phút, Tuchel cầu xin Chelsea không sa thải ông và mong được trao cơ hội thứ hai để xoay chuyển tình thế.
Theo biên bản thoả thuận liên kết đào tạo này, Đại học Waikato sẽ sớm chào đón khóa sinh viên đầu tiên tại Việt Nam, đồng thời sẽ là Trường Đại học New Zealand đầu tiên đào tạo toàn bộ chương trình Cử nhân tại Việt Nam cho chuyên ngành Quản lý Chuỗi cung ứng và
Cốt truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân mà Tố Phi Liễu giới thiệu nghe qua có vẻ não tàn nhưng khi đọc lại thấy ấm áp cảm động. Đây là một bộ truyện đam mỹ đáng đọc dành cho những trái tim vừa trải qua ngược tâm ngược thân.
Khi bốn người đi qua cổng đồn cảnh sát, cuối cùng đồn trưởng đồn cảnh sát cũng đã nhận được tin, lật đật chạy tới. Từ trong cửa phía xa, ông ta đã vươn tay về phía Thị trưởng Munich, nói: "Ôi thị trưởng, hôm nay rồng đến nhà tôm thế này mà tôi không biết để tiếp đón từ xa, xin thứ cho tôi nhất thời thất lễ!"
ylEzg0. Warning 21+ Gương mặt vặn vẹo vì tức giận của Trần Bách Nhiên lập tức toả ra nét cười, hắn đứng dậy, đi đến bàn làm việc, cầm lấy remote trên bàn, bật TV ở góc tường, màn hình TV màu đen lập tức sáng lên, tiếng rên rỉ khò khè của đàn ông ngay tức khắc tràn vào trong tai. Màn hình TV chiếu một căn phòng được bố trí nhiều dãy giường sắt cao thấp, ngoài các dãy giường được sắp xếp san sát nhau, ở trung gian chỉ còn lại một khoảng hành lang không tính rộng rãi, giữa hành lang có một đám người đang đứng, bọn họ đều ôm tay đứng ở một bên, mặt mày vui vẻ, khoảng không ở giữa, có một gã đàn ông đang cử động eo, dục vọng đứng thẳng liều mạng tiến lên, ở dưới thân hắn, một thân thể gầy gò yếu ớt lay động theo động tác của người đàn ông, mặt của chủ nhân thân thể vùi dưới đất, tóc đen hỗn độn dính bết vào da, không hề có sức sống như người chết đuối, hiếm lắm có thể thấy được sắc mặt tái nhợt và đáy mắt chết lặng của người nọ qua kẽ tóc. Hơi thở rách nát và hỗn loạn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, dù cách một màn hình. “Giờ trong lòng em, hắn vẫn tốt sao? Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc không chịu nổi khó khăn thôi, Tiểu Duệ, tôi không ngờ, em lại thích một người như vậy.” Trần Bách Nhiên quay người lại, nhìn học sinh ưu tú nhất của mình, cười đến dịu dàng mà tà khí. “Kêu bọn họ ngừng tay!” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, móng tay bấm vào da, đau lòng khiến giọng của anh càng thêm lạnh lùng, có vẻ đặc biệt vang vọng trong căn phòng không tính là im lặng. Trần Bách Nhiên cười, đi tới, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng gương mặt thanh tú của hắn thường khiến người ta tưởng lầm là chỉ mới ba mươi mấy, thân thể cũng không bởi vì tuổi tác mà biến chất, ngược lại càng thêm cường tráng, hắn chậm rãi đến gần Âu Dương Duệ, cười nói “Em nhận ra khát vọng của tôi với em từ lúc nào vậy? Tiểu Duệ thân yêu của tôi.” Âu Dương Duệ nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói “Bảo bọn họ ngừng tay, ông muốn gì tôi cũng cho ông.” “Nếu không?” Trần Bách Nhiên nhìn người trước mặt, cười hỏi lại. Thị trưởng trẻ tuổi đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười dễ nhìn, “Nếu cậu ấy chết, tôi sẽ không sống một mình.” Nụ cười trên mặt Trần Bách Nhiên cứng đờ, sau một lát do dự, hắn lấy di động bấm số, không bao lâu, màn hình TV xuất hiện bóng cảnh ngục, Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm màn hình, anh thấy cảnh ngục kéo Tề Ninh dậy, phần mông của cậu chảy ra chất lỏng hỗn hợp giữa máu và chất nhầy màu trắng, anh thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt đóng chặt của chàng trai trẻ, cùng với đôi môi cắn chặt rướm máu. “Cậu ấy vô tội, dù thế nào, ông cũng không nên tổn thương cậu ấy.” Ngay trước khi Tề Ninh biến mất trong màn hình, Âu Dương Duệ mới xoay người lại nhìn Trần Bách Nhiên, người thầy mà anh từng tôn kính nhất. “Hắn rất may mắn, được học sinh tôi đắc ý nhất coi trọng, chỉ là, từ thời khắc em thích hắn, cũng đã ấn định xong bi kịch trong vận mệnh của hắn.” Trần Bách Nhiên đang pha trà, ngón tay thon dài càng nổi bật trên chén trà màu đen, động tác của hắn rất dịu dàng, mỗi một trình tự pha đều tiến hành đến mức hoàn mĩ, “Tiểu Duệ, em là học sinh thông minh nhất mà tôi từng gặp, tôi nhìn thấy bóng dáng của tôi bên trong em, cho nên tôi đặc biết xem trọng em, quan tâm em, thậm chí bố trí cho em lên vị trí thị trưởng dù tuổi còn rất trẻ, đương nhiên, em cũng rất xứng đáng với vị trí này, chỉ là,” Đột nhiên hắn đổi giọng, từ bình thản trở nên âm trầm vô cùng, “Em lại báo đáp tôi như thế, em coi tình cảm của tôi là gì!” Âu Dương Duệ không hề dao động, thản nhiên nhìn hắn, “Giữa tôi và ông chỉ có duy nhất quan hệ thầy trò, đến hôm nay, ngay cả quan hệ duy nhất này cũng đã không còn tồn tại.” Trần Bách Nhiên dời mắt từ chén trà qua mặt anh, cười đến dịu dàng, “Không, quan hệ này chấm dứt là để chứng minh, một quan hệ khác được sinh ra, Tiểu Duệ, chúng ta lập tức sẽ thành bạn lữ, tình nhân thậm chí là người yêu.” Sau đó hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Âu Dương Duệ, giơ tay vuốt gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong. Tay hắn chậm rãi trượt xuống đôi mày kiên nghị, đi qua sống mũi cao thẳng, tiếp là đôi môi mà hắn đã khát vọng từ lâu, hắn chậm rãi nghiêng người, vội vàng ngậm lấy làn môi mỏng nọ. Âu Dương Duệ đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời là thứ sáng lạng, rạng rỡ nhất trên đời, nơi có nó dường như không có bóng tối và tuyệt vọng, người thiếu niên có nụ cười sáng ngời kia là thứ trân quý nhất trong lòng anh, ai cũng không thể chạm vào, ai cũng không thể nhúng chàm, giống như niết bàn tây phương, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa giỡn. Anh bị đẩy ngã lên sô pha, quần áo bị nhanh chóng cởi bỏ, đối phương nâng đôi chân thon dài của anh lên, không do dự đẩy vào. Tiếng rên rỉ của người nọ phảng phất vang lên ở một nơi rất xa, cơn nhói đau truyền đến từ phía sau, người đàn ông anh tuấn ở dưới vẫn mở to mắt như trước, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất như mặt nước bằng phẳng không sóng gợn, trên gương mặt anh tuấn là sự trầm tĩnh đến đáng sợ, phảng phất ý thức đã hoàn toàn thoát ly khỏi nhục thể, tới một cảnh giới bất đồng. Những điều này Trần Bách Nhiên không chú ý đến, hắn đang toàn lực va chạm thân thể trẻ tuổi dưới thân, sự co thắt khiến hắn thoải mái rên rỉ, càng muốn nhiều hơn nhiều hơn, muốn kéo dài vĩnh viễn, không bao giờ ngừng lại. Không biết qua bao lâu, ánh mặt trời dần ảm đạm, toà kiến trúc được ánh sáng vàng bao phủ dần trở nên u ám, Trần Bách Nhiên hét lớn một tiếng rồi bắn trong thân thể người bên dưới, thế này mới thỏa mãn nhổm dậy nhìn người đàn ông nằm trên sô pha, “Tiểu Duệ, thoải mái không?” Khát vọng lâu dài cuối cùng đã được thoã mãn nên tâm trạng của hắn cũng khoái trá hơn. Âu Dương Duệ mở mắt ra, nhìn hắn, “Hôm nay đủ chưa?” Trần Bách Nhiên biến sắc,“Nếu không muốn thằng nhóc kia chết thì phải làm tôi thoải mái.” “Vậy ông thoải thái chưa?” Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm hắn, bình tĩnh đến mức làm người ta giận sôi gan. Bị anh nhìn như vậy, Trần Bách Nhiên hơi sững người, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhặt quần áo rải rác bên cạnh mặc vào người. Âu Dương Duệ cũng chậm chậm ngồi dậy, đau đớn khiến động tác của anh trở nên chậm chạp, nhưng anh vẫn không chịu tỏ ra yếu thế, thân thể gầy gò của anh phủ đầy những dấu vết nhàn nhạt, dưới ánh đèn càng hiện rõ dâm loạn, Trần Bách Nhiên nhìn anh mặc lại quần lót, vết đỏ trong vế đùi khiến kiểm sát trưởng không tự chủ nuốt nuốt nước miếng, “Tiểu Duệ……” “Ba ngày nữa tôi sẽ đến, hy vọng thầy có thể tuân thủ lời hứa, không gây phiền toái cho cậu ấy nữa.” Âu Dương Duệ kéo khoá quần, giọng nói lãnh đạm như người xa lạ. Trần Bách Nhiên nheo mắt, chậm rãi nói “Tôi không hứa hẹn gì với em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không động đến hắn.” Nghe vậy, Âu Dương Duệ gật gật đầu, “Vậy tôi đi trước.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, trừ bỏ bước chân có chút hỗn loạn, người khác căn bản nhìn không ra chút dấu vết, Âu Dương Duệ cứ như vậy từng bước một đi ra phòng của viện trưởng viện kiểm sát, đi ra khỏi thế giới bị bóng tối bao phủ. —- Hic, thương anh Duệ quá
Danh sách Trọn bộ Truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân FULL Full tập được cập nhật mới nhất tại Trùm Truyện đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Trùm Truyện luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Bài viết có thể bạn thích 🔰 Tên Truyện ⭐Truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân FULL Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ TRÙM TRUYỆN Tác giả Tố Phi Liễu – Cốt truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân mà Tố Phi Liễu giới thiệu nghe qua có vẻ não tàn nhưng khi đọc lại thấy ấm áp cảm động. Đây là một bộ truyện đam mỹ đáng đọc dành cho những trái tim vừa trải ngược tâm ngược thân. Giới thiệu nội dung Một cuộc hồi sinh đầy khó hiểu, Tề Ninh quay lại ngày 10 tháng 6 của mười năm trước. Ngày này mười năm trước, kỳ thi đại học vừa khép màn, em gái từ giã cõi đời trong oan ức, hai tay cậu nhuốm đầy máu kẻ khác, hoàn thành sứ mệnh đảo điên nhân sinh. Những tưởng chỉ là một lần thần xui quỷ khiến, nào biết đây là số phận định sẵn. Ngài thị trưởng trẻ cười nói với cậu rằng Tề Ninh, em quay lại chỉ để chứng minh ngươi ta mười năm tiền chưa từng hoàn thành ngẫu mời Danh sách chương 1 Tiết Tự 2 Ngày 10 Tháng 6 3 Lam Tình 4 Chuyển Nhà 5 7 Vạn 6 So 7 Thế Giới Rất Lớn 8 Đức Xuyên 9 Cực Phẩm 10 Chương 9 11 Chương 10 12 Chương 11 13 Chương 12 14 Chương 13 15 Chương 14 16 Chương 15 17 Chương 16 18 Chương 17 19 Chương 18 20 Chương 19 21 Chương 20 22 Chương 21 23 Chương 22 24 Chương 23 25 Chương 24 26 Chương 25 27 Chương 26 28 Chương 27 29 Vỡ Nát 30 Chôn Em Giữa Cánh Đồng Hoa 31 Đầu Thú 32 Gian Nan Trọn bộ danh sách chương Truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân FULL 🔰Chương 1 🔰Chương 51 🔰Chương 2 🔰Chương 52 🔰Chương 3 🔰Chương 53 🔰Chương 4 🔰Chương 54 🔰Chương 5 🔰Chương 55 🔰Chương 6 🔰Chương 56 🔰Chương 7 🔰Chương 57 🔰Chương 8 🔰Chương 58 🔰Chương 9 🔰Chương 59 🔰Chương 10 🔰Chương 60 🔰Chương 11 🔰Chương 61 🔰Chương 12 🔰Chương 62 🔰Chương 13 🔰Chương 63 🔰Chương 14 🔰Chương 64 🔰Chương 15 🔰Chương 65 🔰Chương 16 🔰Chương 66 🔰Chương 17 🔰Chương 67 🔰Chương 18 🔰Chương 68 🔰Chương 19 🔰Chương 69 🔰Chương 20 🔰Chương 70 🔰Chương 21 🔰Chương 71 🔰Chương 22 🔰Chương 72 🔰Chương 23 🔰Chương 73 🔰Chương 24 🔰Chương 74 🔰Chương 25 🔰Chương 75 🔰Chương 26 🔰Chương 76 🔰Chương 27 🔰Chương 77 🔰Chương 28 🔰Chương 78 🔰Chương 29 🔰Chương 79 🔰Chương 30 🔰Chương 80 🔰Chương 31 🔰Chương 81 🔰Chương 32 🔰Chương 82 🔰Chương 33 🔰Chương 83 🔰Chương 34 🔰Chương 84 🔰Chương 35 🔰Chương 85 🔰Chương 36 🔰Chương 86 🔰Chương 37 🔰Chương 87 🔰Chương 38 🔰Chương 88 🔰Chương 39 🔰Chương 89 🔰Chương 40 🔰Chương 90 🔰Chương 41 🔰Chương 91 🔰Chương 42 🔰Chương 92 🔰Chương 43 🔰Chương 93 🔰Chương 44 🔰Chương 94 🔰Chương 45 🔰Chương 95 🔰Chương 46 🔰Chương 96 🔰Chương 47 🔰Chương 97 🔰Chương 48 🔰Chương 98 🔰Chương 49 🔰Chương 99 🔰Chương 50 🔰XEM TIẾP CHƯƠNG SAU Trùm Truyện sẽ cập nhật tiếp tục các chương mới nhất của Truyện Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân FULL . Các bạn có thể nhấn theo dõi Trumtruyen để không bỏ lỡ những chương mới nhất của Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân FULL nhé. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, trùm truyện, truyện full. Trùm Truyện luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Danh sách trumtruyen trên website đọc truyện online hàng đầu việt nam. Với nhiều thể loại khác nhau như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, đô thị. Leave a comment
Ebook Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân của tác giả Tố Phi LiễuThể loại hiện đại, trùng sinh, chủ thụ, chính trị, 1×1, HERaw + Convert KinzieNhân vật chính Tề Ninh Âu Dương DuệMần by Bi sự giúp sức của bộ ba 3p QT, GG và BaiduDes by bạn hiền ánMột cuộc hồi sinh đầy khó hiểu, Tề Ninh quay lại ngày 10 tháng 6 của mười năm này mười năm trước, kỳ thi đại học vừa khép màn, em gái từ giã cõi đời trong oan ức, hai tay cậu nhuốm đầy máu kẻ khác, hoàn thành sứ mệnh đảo điên nhân tưởng chỉ là một lần thần xui quỷ khiến, nào biết đây là số phận định thị trưởng trẻ cười nói với cậu rằng Tề Ninh, em quay lại chỉ để chứng minh hai ta đã bỏ lửng cuộc gặp gỡ tình cờ mười năm trước.***
Tác giả Tố Phi Liễu Thể loại hiện đại, trùng sinh, chủ thụ, chính trị, 1×1, HE Couple Tề Ninh x Âu Dương Duệ Số chương 82 chương. Văn án Một cuộc hồi sinh đầy khó hiểu, Tề Ninh quay lại ngày 10 tháng 6 của mười năm trước. Ngày này mười năm trước, kỳ thi đại học vừa khép màn, em gái từ giã cõi đời trong oan ức, hai tay cậu nhuốm đầy máu kẻ khác, hoàn thành sứ mệnh đảo điên nhân sinh. Những tưởng chỉ là một lần thần xui quỷ khiến, nào biết đây là số phận định sẵn. Ngài thị trưởng trẻ cười nói với cậu rằng Tề Ninh, em quay lại chỉ để chứng minh hai ta đã bỏ lửng cuộc gặp gỡ tình cờ mười năm trước. *** Link Wattpad
Đáng ngạc nhiên là, trong toàn bộ chuyện này, ngoài Tề Ninh bị phạt tù, Lý Phong chết, thì không liên luỵ đến người khác, tất cả dường như đã được sắp đặt từ trước, sau khi Tề Ninh bị phạt tù thì lập tức vùi sâu dưới một lớp đất. Tuy Tề Ninh đã nhận án phạt, nhưng Lý gia vẫn không định buông tha. Đối với nhị lão Lý gia, cái chết của Lý Phong là một kích thích quá lớn, bọn họ muốn lột da lóc thịt hung thủ mới tốt. Thân là anh họ của Lý Phong, Âu Dương Duệ hiển nhiên là đối tượng cuối cùng Lý gia tìm tới, trong phòng khách trang hoàng xa hoa, Âu Dương Duệ lẳng lặng ngồi ghế dưới. Ngồi trên sô pha bằng da ở phía trước, cha của Lý Phong, chủ nhân của Lý gia, nhìn người trẻ tuổi ở trước mắt, chậm rãi mở miệng “Tiểu Duệ, Phong nhi đã đi rồi, người chết không thể sống lại, nhưng mà, kẻ giết nó vẫn còn chưa chết, cho nên, cháu hãy đưa kẻ đó đến trước mặt ta, ta muốn tự tay xử lý hắn.” Âm điệu của Lý Duệ Nghiêm quanh quẩn trong đại sảnh tĩnh lặng, xơ xác tiêu điều không nói nên lời. Âu Dương Duệ trầm ngâm một lát, rồi mới chậm rãi nói “Người nọ đã bị trừng phạt, dựa vào chức vụ của cháu sợ cũng không làm được gì hơn.” “Người nhốt trong thành phố Kiến Ninh của cháu mà cháu lại nói là không thể làm được, Tiểu Duệ, từ nhỏ cháu và Phong nhi đã lớn lên bên nhau, chẳng lẽ cháu cứ trơ mắt nhìn nó chết oan uổng thế sao?” Ánh mắt của Lý Duệ Nghiêm hơi sầm xuống, giọng nói toát lên vẻ cường ngạnh. “Cữu cữu, cháu thật sự không làm được.” Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng nói không hề lùi bước. Lý Duệ Nghiêm tuy bất mãn, nhưng không nói gì nữa. Âu Dương Duệ đi khỏi cửa Lý gia, liền lập tức gọi điện cho Bạch Vũ, “Hôm nay Tề Ninh vào tù, cậu chuẩn bị một chút đi.” Bạch Vũ trầm mặc trong chốc lát, mệt mỏi nói “Duệ ca, vô dụng.” Anh hoảng hốt, “Có ý gì?” “Viện kiểm sát đã nhúng tay vào chuyện này, người của chúng ta không thể trà trộn vào được, huống chi, bây giờ còn có người của Lý gia cản trở, Tề Ninh…… Sợ là sẽ phải chịu chút đau khổ.” Giọng của Bạch Vũ rất nhẹ, như thể chỉ cần một cơn gió thổi thoáng qua sẽ cuốn đi mất, Âu Dương Duệ nghe xong, cảm thấy trước mắt trống rỗng. Phần lớn những kẽ bị đưa vào tù đều cực kỳ hung ác, người như Tề Ninh vào đó chỉ có một con đường chết. Nếu giờ không thể chu toàn được mọi việc thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Bàn tay cầm di động của Âu Dương Duệ có chút run rẩy, phải mất một lúc lâu anh mới bĩnh tĩnh lại được, “Ai trong viện kiểm sát phụ trách chuyện này?” “Hình như là một người tên Mạc Nguyên.” Âu Dương Duệ ậm ừ rồi tắt điện thoại. Anh lên xe, nhưng thật lâu sau vẫn không khởi động xe. Chỉ nhìn chăm chú tấm hình trong ví tiền, bối cảnh là trời xanh mây trắng, thiếu niên trong ảnh mặc đồng phục màu xanh biển đậm, đứng trên sân thể của trường, cậu cười rất vui vẻ, nụ cười rực rỡ như ngôi sao loá mắt, có ma lực khiến người ta quên hết tất cả mọi việc. Tề Ninh, Tề Ninh. Ngón tay của anh khẽ vuốt khuôn mặt của thiếu niên trong ảnh, trong mắt toát ra một mảnh thâm tình. — Trong phòng họp tư nhân, mấy người đàn ông ngồi trên sô pha, ai cũng đều không nói chuyện, trong không khí lộ ra áp lực nặng nề. “Nhờ chú Trần giúp đỡ đi.” Phương Giản đột nhiên lên tiếng, những người khác ngước mắt nhìn anh. Phương Giản bình tĩnh phân tích “Viện kiểm sát chịu nhúng tay vào chuyện này có hơn phân nửa nguyên nhân là do người của Lý gia bày mưu đặt kế, hai vị phật lớn của Lý gia đã ra tay, viện kiểm sát không có khả năng bình chân như vại, chú Trần là viện trưởng viện kiểm sát, nếu chúng ta kể lại tình huống của Tề Ninh cho chú ấy nghe, tôi nghĩ, cho dù chú ấy không thể giúp Tề Ninh hoàn toàn vô tội, thì ít nhất cũng có thể giúp cậu ấy ở trong tù bình yên vô sự.” Bạch Vũ gật gật đầu, phụ họa theo “Giờ chỉ còn cách này.” Tạ Đỗng mấy bữa nay vẫn ở trong trạng thái tiêu cực, giờ nghe vậy mới thoải mái hơn một chút, “Chú Trần đó đang ở đâu? Giờ chúng ta đi tìm ông ấy nhờ giúp đỡ đi.” “Thực ra, mấy ngày trước tôi với Duệ cũng đã thử đi tìm, nhưng trợ lý của ông ấy nói ông đang tham gia một hội nghị nghiên cứu học thuật ở nước ngoài, trong chốc lát chưa thể về được.” Tiêu Ngôn nhẹ nhàng nói, Tạ Đông cảm thấy một chút hy vọng le lói vừa được dấy lên đã bị dập tắt không thương tiếc. Bạch Vũ nhìn Tiêu Ngôn, nhăn mặt, “Cậu và Duệ đang dấu bọn tớ chuyện gì?” Ngữ điệu kiên định khiến Tiêu Ngôn không thể phản bác, anh thở dài, “Vốn Duệ dặn tôi không được nói, nhưng dù sao chúng ta cũng là anh em nhiều năm, không tất phải dấu diếm” Nói tới đây, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bạch Vũ, “Tôi và Duệ bị đuổi ra khỏi nhà.” Ánh mắt của mọi người đều sững lại, một lát sau Tạ Đông run run hỏi “Nghĩa là…… Nghĩa là sao?” Tạ Đông giơ tay vuốt vuốt tóc của cậu, cười nhạt “Bởi vì Duệ tỏ rõ thái độ không muốn giao Tề Ninh ra, nên người của Lý gia đã gây áp lực với Âu Dương gia, để không tổn hại đến lợi ích của bản thân, người kia quyết định thí xe giữ tướng, dù sao từ nhỏ tôi chỉ là vật bài trí trong căn nhà đó, cho nên ông ta đối xử với tôi thế nào cũng không quan trọng, nhưng mà Duệ…… Từ nhỏ anh ấy đã được đối xử như trung tâm của vũ trũ, còn thêm chuyện của Tề Ninh, tôi thực lo lắng anh ấy sẽ không chịu nổi.” Người kia tất nhiên chính là chủ của Âu Dương gia, cha của Âu Dương Duệ và Tiêu Ngôn — Âu Dương Hiền. “Vậy mẹ của anh ấy đâu? Con trai gặp phải chuyện này, bà ấy hẳn phải ra mặt chứ?” Tạ Đông vội vàng hỏi, cậu vốn tưởng Âu Dương Duệ là người đầu tiên có thể cứu được Tề Ninh, nào ngờ hy vọng này lại bất ngờ tan biến, trong lòng cậu nóng như lửa đốt. Tiêu Ngôn lắc đầu, “Mẹ hai đã tận lực rồi, nhưng bà thân cô thế mỏng, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cho nên, bà chẳng còn mấy sức ảnh hưởng với Lý gia nữa.” Tiếp đó lại là một trận im lặng. Bạch Vũ và Phương Giản ngoài chút kinh ngạc lúc đầu, thì vẫn vô cùng trầm tĩnh, dường như chẳng hề ngạc nhiên với tình cảnh này, chỉ là, hai người đều nhăn mày, không có bất cứ phương án giải quyết nào đối với chuyện xảy ra trước mắt. “Bạch Vũ, có phải cậu và Phương Giản cũng gặp chuyện phiền toái hay không?” Tiêu Ngôn đột nhiên nhìn về phía hai người đối diện, tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu là tuyệt đối khẳng định. Nghe vậy, Phương Giản gật gật đầu, “Việc kinh doanh của tôi gần đây xuống dốc không phanh, hình như có người âm thầm động tay động chân, còn có người viết thư nặc danh nói Bạch Vũ không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân, thích đàn ông, hiện tại cấp trên của anh ấy đang điều tra chuyện này.” “Ha ha, xem ra lần này trước sau đều có địch a.” Tiêu Ngôn cười nhạt, uống cạn ly rượu trong tay. Tạ Đông lo lắng nhìn anh, xem ra lần này, đối phương đến là có chuẩn bị sẵn, muốn đánh tan hết tướng tài đắc lực bên người Âu Dương Duệ, chiêu này thật quá độc ác! “Duệ đâu?” Tiêu Ngôn đột nhiên hỏi. Bạch Vũ lắc đầu, “Tôi đã mất liên hệ với cậu ấy một ngày.” Nghe xong lời này, Tiêu Ngôn trợn mắt đứng dậy khỏi sô pha, đi thẳng ra ngoài, tại cửa thiếu chút nữa đụng phải Âu Dương Duệ đang đi tới, Âu Dương Duệ đỡ lấy anh, cười nói “Lớn từng đó tuổi còn liều lĩnh như vậy.” “Anh đi đâu bữa giờ?” Tiêu Ngôn kéo anh vào phòng, sau đó hỏi ngay, giọng điệu vô cùng lo lắng. Ánh mắt Âu Dương Duệ hơi loé lên, rồi lập tức cười nói “Đi lung tung một chút, không phải giờ tôi đã về rồi sao?” Bình thường anh luôn là người nghiêm túc, gương mặt gần như chưa từng xuất hiện nụ cười, giờ đột nhiên cười dịu dàng, phảng phất như gió xuân làm người ta cảm thấy thoải mái. Tiêu Ngôn còn muốn nói tiếp, thì thấy mấy người Bạch Vũ đang nhìn hai người khó hiểu, vì thế đành phải ngậm miệng, nhăn nhó ngồi ở một bên. “Mọi người hẳn là đói bụng rồi, ăn cơm đi, tôi mời.” Âu Dương Duệ nhìn sắc trời bên ngoài, mở miệng nói. Bạch Vũ để Tạ Đông và Phương Giản đi trước, còn anh và Tiêu Ngôn ở lại, Âu Dương Duệ thấy cửa lại đóng, mới hỏi Bạch Vũ “Sao vậy?” “Duệ ca, anh đã đi đâu vậy? Có chuyện gì giấu bọn tôi?” Bạch Vũ hỏi anh liền hai câu, ép sát không lùi. Âu Dương Duệ vẫn cười như trước, tự nhiên đáp “Hôm qua tôi và tiểu Kì xuống cơ sở, di động hết pin nên không thể liên lạc với mọi người được, tôi thật sự không có chuyện gì giấu mọi người đâu.” Bạch Vũ nhếch môi, rốt cục không tiếp tục hỏi nữa. Tiêu Ngôn nhìn anh một cái, quay đầu đi chỗ khác không thèm nhắc lại. Bọn họ đều biết Âu Dương Duệ đang nói dối, nhưng không có biện pháp đánh vỡ lời nói dối sứt sẹo này. “Tôi biết mọi người đang trách Tề Ninh tùy hứng, nhưng, nếu cậu ấy không đi tự thú, thì cậu ấy đã không phải là Tề Ninh của tôi, kì thật cứu Tề Ninh chỉ là chuyện của một mình tôi, nhưng có các bạn bên cạnh tôi rất vui, nếu Tề Ninh biết nhất định cũng sẽ rất vui, địa vị của cậu ấy trong lòng tôi hẳn các bạn hiểu hơn ai hết, cho nên không cần hỏi lại, có một số việc sau này các bạn sẽ từ từ hiểu được.” Âu Dương Duệ thở dài một tiếng, đi qua ôm chặt hai người, dường như dùng hết sức lực của mình siết chặt họ, Tiêu Ngôn và Bạch Vũ đều không nói chuyện, đồng thời ôm lấy anh, ba người ôm chặt nhau, thật giống một bản thể không thể tách rời. Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều tự lái xe đi, xe chạy như bay, Tạ Đông quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, “Tại sao hôm nay anh lại quá lo lắng về việc Âu Dương Duệ đi đâu vậy? Giữa hai người có chuyện gì giấu chúng em à?” Tiêu Ngôn siết vô lăng, sắc mặt có chút khó coi, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói “Hiện tại bên ngoài rất phức tạp, nếu người của Lý gia muốn đối phó với anh ấy là chuyện rất dễ dàng, anh sợ anh ấy gặp chuyện không may.” Tạ Đông nhìn nhìn anh, nói “Chẳng lẽ anh ấy đã nghĩ ra cách cứu A Ninh?” “Sao lại nói vậy?” “Từ đầu đến cuối buổi anh ấy thậm chí chẳng nhắc gì đến A Ninh, dựa vào trình độ quan tâm A Ninh của anh ấy, chuyện này rất không bình thường, có phải cách đó rất khó khăn hay không?” Tạ Đông một lần nữa nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện mặt Tiêu Ngôn đông cứng. “Anh sao vậy?” Tiêu Ngôn lắc đầu, dừng xe ở ven đường, đột nhiên nghiêng người ôm lấy cậu, “Trong khoảng thời gian này em phải đi theo anh, để em một mình anh không yên tâm.” Lần này Tạ Đông ngoan ngoãn, không phản đối, bởi vì Tiêu Ngôn nói đúng, nếu những người đó đã xuống tay với Bạch Vũ, vậy thì kẻ là bạn thân từ nhỏ của A Ninh như cậu, tất nhiên cũng không thoát được. — Viện kiểm soát trung ương, cơ quan kiểm sát tối cao là cơ cấu trọng yếu của toàn bộ quốc gia, kiến trúc to lớn sừng sững đóng trên quốc thổ, trước cửa có sư tử đá canh giữ, khí thế hùng dũng, huy chương quốc gia được đóng kiên cố trên nóc toà kiến trúc, nhìn xa xa liền khiến người ta kính sợ. Âu Dương Duệ bước qua cửa lớn, xuyên qua vô số văn phòng, cuối cùng đi tới trước cửa phòng viện trưởng viện kiểm sát. “Âu Dương tiên sinh, kiểm sát trưởng ra nước ngoài trao đổi học thuật rồi, anh……” Trợ lý còn chưa nói hết, cửa phòng viện trưởng đột nhiên mở, một người đàn ông trung niên cười tủm tỉm đứng sau cửa, ôn hòa nói “Tiểu Lý, cậu đi làm việc đi.” Trợ lý nghe thế mới xoay người rời đi, Trần Bách Nhiên để Âu Dương Duệ bước vào phòng, “Sao hôm nay Tiểu Duệ có thời gian rảnh đến đây vậy?” “Thầy, em đến nhờ thầy giúp.” Âu Dương Duệ đứng giữa phòng, nói thẳng. Bàn tay rót trà của Trần Bách Nhiên khựng lại một chút, sau đó ông ta lại khôi phục tươi cười, “Em nói đi.” “Chuyện của Tề Ninh hẳn là thầy đã biết, em muốn cứu cậu ấy.” Âu Dương Duệ nhìn người đàn ông trung niên có diện mạo thanh tú trước mặt, chậm rãi nói. Trần Bách Nhiên đặt chén trà tinh xảo trước mặt anh, nhẹ giọng nói “Tiểu Duệ, tôi luôn đợi em nói ra những lời này.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của ông ta vẫn dừng ở chén trà trong tay, giọng điệu thong dong, không chút dao động. Ánh mắt của Âu Dương Duệ hơi loé lên, không nói gì. “Tôi không ngờ có một ngày, em sẽ đến tìm tôi vì một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy.” Trần Bách Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nét mặt đã không còn dịu dàng như lúc trước, mà là âm trầm như đêm tối. “Không, thưa thầy, em đang cầu xin thầy.” Âu Dương Duệ nhìn ông ta, thản nhiên nói. Gương mặt thanh tú của kiểm sát trưởng phủ đầy phẫn uất và không cam lòng, ông ta rống lớn “Cầu xin tôi? Em cầu xin tôi vì một kẻ như thế? Hắn có chỗ nào tốt? Tôi có cái gì thua hắn? Em nói cho tôi biết!” Âu Dương Duệ đè nén sự khổ sở và khó chịu trong lòng, mắt vẫn là sáng ngời, “Trong mắt của em, cậu ấy cái gì cũng tốt.”
xin chào thị trưởng đại nhân